TruyenSexVIP.net > Truyện dâm hiệp > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Phần 225
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

– Nếu Vương gia có hứng thú, hạ quan đương nhiên phải phụng bồi, không biết đạo trưởng muốn thi đâu nội lực hay là giao thủ bằng với đao kiếm?

Tống Thanh Thư cười tủm tỉm nhìn Ngọc Chân tử.

– Tại nơi đây có nhiều quan không biết võ công, chúng ta thi đấu nội lực, thì rất vô vị, cho nên sẽ giao đấu bằng đao kiếm đi.

Ngọc Chân Tử nói, trước cùng Tống Thanh Thư đối kháng một chưởng, đã biết nội lực đối phương cao hơn hơn mình, trái lại nếu dùng kiếm pháp, tuy rằng Tống Thanh Thư cũng sử dụng kiếm pháp mà nổi danh, nhưng kiếm pháp của mình ảo diệu kết hợp với thân pháp Thần Hành Bách Biến, khả năng thắng sẽ có khả năng cao hơn.

– So đao kiếm à…

Tống Thanh Thư ra vẻ thất vọng, làm như miễn cưỡng đáp ứng.

– Được rồi, nhưng đao kiếm vô tình không có mắt, khó tránh khỏi làm tổn thương, hôm nay yến tiệc, nếu ai bị tổn thương phương cũng không tốt, vậy theo ý tại hạ, chúng ta dùng mộc kiếm tỷ thí có được không?

– Mộc kiếm?

Ngọc Chân Tử sững sờ, nghĩ thầm đã dùng quen bội kiếm, bỗng nhiên chuyển qua mộc kiếm e rằng sẽ bị thất thế, với lại thanh kiếm của lão cực kỳ sắc bén, cho nên sẽ không bỏ đi tiện nghi này.

– Nghe nói rằng Tống đại nhân thiện chiến về sử dụng mộc kiếm, lại bảo bần đạo thay đổi binh khí, cải dùng mộc kiếm, khó tránh khỏi… khà khà…

Vào lúc này, gần đó một võ quan mở miệng nói.

– Thanh kiếm trong tay của Ngọc Chân tử, chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, nên không khỏi chiếm đại tiện nghi… Tống đại nhân, ta có thanh Ngưng Bích kiếm, nếu không có gì trở ngại, có thể đưa cho Tống đại nhân mượn dùng một lát.

Hoằng Lịch nghe qua hơi nhướng mày, nghĩ thầm người vừa nói là Trương Triệu Trọng cũng cao thủ của mình, đáng tiếc là không có hòa hợp được với Ngọc Chân Tử, vào lúc này vẫn còn chống phá lẫn nhau.

Tống Thanh Thư theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy vị võ quan này lông mày rậm mắt to, trên người có một luồng khí tức dũng mãnh.

Từ phía sau Trương Khang Niên nhỏ giọng nói:

– Đại nhân, người này là Hỏa thủ Phán Quan Trương Triệu Trọng, võ công rất cao, không hề thua kém Ngọc Chân tử, hai người từ trước đến giờ luôn luôn bất hòa.

Tống Thanh Thư đè xuống nghi hoặc, mở miệng nói:

– Đa tạ Trương đại nhân có ý tốt, nhưng Ngọc Chân Tử đạo trưởng nói cũng có đạo lý, tại hạ thì quen dùng mộc kiếm, nếu để Ngọc Chân Tử đạo trưởng từ bỏ thói quen dùng kiếm thì thực sự là chiếm nhiều tiện nghi, nếu có thắng cũng không vẻ vang gì, cứ theo như Ngọc Chân Tử đạo trưởng nói, đạo trưởng dùng bội kiếm, ta dùng mộc kiếm là được rồi.

Người người cũng nhìn ra được, nếu như vậy Ngọc Chân Tử lại là người chiếm trước ưu thế, Ngọc Chân Tử cũng có chút mặt đỏ, nhưng trong lòng âm thầm bất chấp.

– Xin mời!

Tống Thanh Thư dùng mộc kiếm đã định liệu trước mỉm cười, biết tay mình nắm mộc kiếm, thì đối phương càng khó đem nội lực truyền đến, chỉ cần lợi dụng kiếm pháp tinh diệu, không để va chạm với bảo kiếm của lão thì có thể không gặp phong hiểm.

Thấy Tống Thanh Thư không có xuất thủ trước ý tứ, Ngọc Chân Tử vẻ mặt ngưng trọng, rút ra trường kiếm, liền đánh tới.

Giữa trường mọi người thấy lão hướng về bên phải trượt tới ba bước chân, tung ra chiêu “Lãng nguyệt vô vân”, xoay người lại, thân thể trầm xuống, trường kiếm đâm xiên lên, cách vai phải Tống Thanh Thư tầm hai trượng, thì xoay vòng, biến thành chiêu “Tuấn lảng hoành không”, thế đâm nhanh như lôi đình mà thu kiếm về cũng cực nhanh.

Tống Thanh Thư đứng tại chỗ bất động, dùng ánh mắt dõi theo thân hình Ngọc Chân Tử liên tục biến hóa, mũi mộc kiếm hơi rung nhẹ, nhưng Ngọc Chân Tử như là gặp đại địch, triển khai kiếm thế, người theo kiếm đi, bên trái rẽ ngang, bên phải uốn cong, càng di chuyển càng nhanh.

Đường kiếm pháp này gọi là “Thái Sơn thập bát bàn”, kiếm chiêu vận chuyển vô cùng độc ác, phối hợp với thân pháp Thần Hành Bách Biến, càng đem chiêu “Thái Sơn thập bát bàn” phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này Trương Triệu Trọng đứng nhìn ánh mắt cũng ngưng đọng lại thầm nghĩ “Chính mình võ công cùng Ngọc Chân Tử tuy ngang nhau, nhưng thân pháp này quá tinh diệu, nếu quả thật cùng nhau chết sống, ta e rằng cũng không phải là đối thủ…”

Ngọc Chân Tử mỗi một chiêu kiếm tựa hồ đều muốn xuyên qua người của Tống Thanh Thư, nhưng mỗi lần chiêu kiêm gần chạm người hắn thì ngưng lại, mọi người giữa trường nghi hoặc không hiểu rõ, chỉ có Ngọc Chân Tử thầm than khổ tự biết, bất luận kiếm pháp của lão dùng góc độ hiểm ác quỷ dị như thế nào, thì mũi kiếm Tống Thanh Thư lại tựa hồ cùng lúc bao phủ trên các đại huyệt của lão, dường như đối với kiếm pháp của lão thấu hiểu rõ ràng vậy, mỗi lần lão công tới người hắn thì liền lộ ra kẽ hở của mình.

– Nếu lâu như vậy mà đạo trưởng cũng không chịu tấn công, thì đến lúc tại hạ ra tay rồi.

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, mộc kiếm liền đâm ra liên tiếp năm chiêu kiếm, Ngọc Chân Tử thất thanh kêu lên:

– Ngũ Đại Phu Kiếm!

Tương truyền rằng tổ sư Thái Sơn ngộ ra một bộ kiếm pháp, xưng là “Ngũ đại phu kiếm”. Bộ kiếm pháp kia có chiêu số rất quang minh chính đại, nhưng bên trong ẩn giấu kỳ biến, hơn mười năm trước Ngọc Chân Tử đã học được tinh thục, nhưng nay mắt thấy Tống Thanh Thư sử ra năm chiêu cùng với sở học của mình có phần không giống nhau lắm, nguyên lai so với kiếm pháp của lão thì cao minh hơn nhiều lắm.

Ngọc Chân Tử vội vàng giơ kiếm chống đỡ, bất chợt hét lớn một tiếng, đầu gối bên phải đã bị trúng kiếm, thân người lảo đảo, chân phải khụy quỳ xuống, lão vội vàng lấy kiếm chống lên, chật vật mới tránh khỏi bị ngã gục.

– Đa tạ…

Tống Thanh Thư thu kiếm lùi về sau, khẽ mỉm cười nói.

Mọi người thấy Ngọc Chân Tử Kiếm pháp ảo diệu, gần như khoe mẽ, vây công một hồi cũng không dám chân chính ra tay, Tống Thanh Thư chiêu thức chậm rãi rõ ràng, nhưng vừa ra chiêu thì đã phân ra thắng bại, tất cả đều nhìn ngơ ngác. Võ công của Ngọc Chân Tử cao siêu như thế nào thì bọn họ rất rõ ràng, có thể nói là đệ nhất cao thủ của thành Thịnh kinh cũng không quá đáng, nhưng lại bị đối phương vừa ra tay thì liên bị đâm trúng, dựa theo điều này suy đoán, võ công Tống Thanh Thư quả thực cao không thể tưởng tượng nổi, nên nhìn Tống Thanh Thư với ánh mắt kinh sợ.

Ngọc Chân Tử cuối cùng vẫn bị thua trong một đường kiếm, trong lòng xấu hổ buồn bực, vô cùng kinh ngạc.

Hoằng Lịch thì có cảm giác nặng nề: “Thủ hạ của Khang Hi có cao thủ như thế, thực sự làm cho người đau đầu…”

Lão liền đứng dậy cười nói:

– Tống đại nhân quả nhiên kiếm thuật cao minh, Phong Thanh Dương rơi xuống, danh xưng kiếm thánh e rằng sẽ nằm lại trên người của Tống đại nhân, Ngọc Chân Tử đạo trưởng sử dụng kiếm pháp cũng rất tinh diệu, hai người đến đây để ta ban thưởng…

– Vương gia quá lời rồi, hạ quan không dám nhận đâu.

– Tống đại nhân khiêm tốn.

Hoằng Lịch cười ha ha.

– Mới vừa rồi là ánh đao bóng kiếm, bây giờ chúng ta điều hòa trở lại vui cùng rượu ngon một trận, gần đây bản vương có thêm một Trắc phúc tấn (thê thiếp), chuyên về ca vũ, hôm nay nhân cơ hội hiếm có, bản vương sẽ để nàng ra biểu diễn, xin mời các vị thưởng lãm một phen.

Tống Thanh Thư trong lòng hồi hộp nhảy: “Đến rồi.”

Một hồi nhạc du dương vang lên, Tống Thanh Thư thấp thỏm theo tiếng đàn ca nhìn lại.

Một nhóm cung trang ca cơ chậm rãi bước đến, ở trong có một nữ nhân thân mặc bộ áo tơ màu xanh nhạt, bên trong lộ ra màu ngà sữa lụa mỏng, bên hông thắt lấy một đai lưng màu hồng phấn nhạt, hiện ra dáng người tinh xảo mê người, đôi môi không điểm trang mà đỏ, mày liễu không vẽ mà dài, giữa trán điểm nhẹ màu son, kiều mỵ động lòng người, một cây kim trâm cài tóc lộng lẫy dị thường, cắm nghiêng vào mái tóc đen dài, mỗi một bước đi run lên châu ngọc tỏa sáng, dải lụa óng ánh dập dờn, giữa trường một đám nam nhân, cũng theo dáng đi chập chờn mà trong lòng dập dờn theo sau, ngũ quan đoan chính sắp xếp tuyệt mỹ hình dáng, ánh mắt lưu chuyển nhàn nhạt, khí chất thoát tục, nếu không phải Hạ Thanh Thanh thì còn là ai?

Đi ngang qua trước người Tống Thanh Thư, Hạ Thanh Thanh tựa như không quen biết hắn, cũng không liếc nhìn qua một chút, nàng đi thẳng tới giữa trường, quay về phía Hoằng Lịch khẽ khom người:

– Thiếp thân tham kiến Vương gia.

Hoằng Lịch trên mặt nhu tình, đưa tay vẫy:

– Miễn lễ, mọi người chờ lâu rồi, nàng hãy tấu lên một vũ khúc, thay mặt bản vương chứng tỏ tâm ý đi.

– Vâng… Vương gia…

Hạ Thanh Thanh mỉm cười yếu ớt, cả điện văn võ bá quan yên tĩnh lại, phảng phất bị nàng làm cho hồn xiêu phách lạc.

Đôi bàn tay như ngọc uyển chuyển phất phới bay, váy quần tung bay, chớp động sắc thái mỹ lệ, thật gần rồi lại như xa không thể với…

Tống Thanh Thư thưởng thức nàng hoàn mỹ uyển chuyển trong vũ khúc, nhưng trong lòng bi thương: “Viên phu nhân, không nghĩ tới nàng phải đi đến bước này, vì sao không hỏi ta trước một chút, thật sự ta có thể giúp nàng báo thù…”

Chân ngọc chấm nhẹ, Hạ Thanh Thanh bay lên trên không trung xoay chuyển hai chân, làn váy đã biến thành một vòng tròn mỹ lệ, ẩn hiện cặp đùi thon tròn mông lung mờ ảo, thêm vào dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, càng khiến người ta cảm thấy chấn động tâm thần, sau khi rơi chạm xuống đất, vũ khúc đã xong, động tác dừng lại, thân thể đứng thẳng hơi nghiêng cúi chào, rồi nàng chậm rãi lùi vào bên trong hậu đường.

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, lặng yên đứng dậy, Triệu Tề Hiền nghi hoặc hỏi:

– Tống đại nhân muốn đi đâu vậy?

– Ta đi tiểu tiện một chút, không cần đi theo.

Nói xong Tống Thanh Thư liền vội vàng rời đi, giữa trường mọi người vẫn còn mê muội dáng người tuyệt mỹ vừa rồi, không có ai chú ý tới hắn đã không còn ở tại chỗ ngồi.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229
Thông tin truyện
Tên truyệnCao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật15-11-2022 22:22:55
Truyện ngẫu nhiên
Mẹ tôi là kiều nữ (Update phần 5)
Phá trinh chị Linh (Update phần 3)
Cưỡi ngựa cùng mẹ (Update phần 7)
Cu Tí và bác dâu (Update phần 3)