TruyenSexVIP.net > Dâm thư Trung Quốc > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 91
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Máu từ trong ba lô của lão Trương cứ nhỏ giọt xuống đất khiến tôi hoảng sợ. Thấy thần sắc tôi căng thẳng, Bạch Phàm cũng nhìn theo thì lập tức kêu lên. Lão Lưu đi phía trước, nghe tiếng kêu thì dừng bước quay đầu hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Phàm chỉ vào ba lô của lão Trương, nói: “Bác Trương, sao… sao ba lô bác lại có máu?”

Lão Trương nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lại khôi phục, cười ha hả: “Không phải máu, chắc cô nhìn lầm rồi!”

Thấy lão giảo biện, tôi tức giận nói: “Chất lỏng sền sệt màu đỏ, sao nói không phải máu. Ông đưa ba lô cho tôi xem bên trong là cái gì?”

Vừa nói tôi vừa giơ tay định giật cái ba lô của lão, lão Trương chưa kịp mở miệng thì đệ tử của lão đã chắn ngay ở giữa, cau mày: “Huynh đệ, trong ba lô sư phụ tôi là hài cốt sư nương, anh quá đáng rồi đấy!”

Thấy chúng tôi có tranh chấp, lão Lưu lạnh giọng khuyên bảo: “Được rồi, ba lô là của người ta, mở hay không ngươi không có quyền.”

Tôi nóng nảy: “Từ sáng nay phát hiện người gác rừng biến mất tôi đã thấy không đúng rồi, thứ trong ba lô ông đang chảy máu rốt cuộc là cái gì, không chưng nó là những mảnh thi thể của người ta cũng nên!”

Bạch Phàm nghe tôi nói thì bất giác sợ hãi, lùi về sau mấy bước.

Lão Trương cười: “Anh bạn trẻ, nói chuyện phải có căn cứ, cậu nhìn thấy tôi giết người? Một lão già như tôi mà giết được anh ta sao? Trong tay anh ta còn có cả súng cơ mà!”

“Thế thì ông cứ mở ba lô cho chúng tôi xem là xong!”

Lão Trương cười cười, gật đầu nói: “Được, vậy thì cho cậu xem!”

Dứt lời, lão bỏ ba lô xuống, mở ra trước mắt chúng tôi. Tuy đông người, nhưng cứ nghĩ đến cảnh bên trong sẽ xuất hiện đầu hay cánh tay người, tôi vẫn phát run.

Hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tôi mới dám thò đầu nhìn cái ba lô.

“Xoẹttttt”

Khóa ba lô được kéo ra, bên trong là bộ hài cốt, ngoài nó ra thì chẳng có gì khác. Không tin nổi, tôi thò lại gần nhìn cẩn thân, phát hiện trong ba lô chỉ toàn là xương trắng, đúng là không giấu cái gì. Lão Trương thấy tôi kinh ngạc, lại cười: “Anh bạn trẻ, cậu thấy đấy, có thi thể nào không?”

Tôi cau mày nhìn chằm chằm, chợt cảm thấy không đúng, bộ xương này lúc trước mình đã nhìn, nó bị phong hóa nghiêm trọng, mất khả năng phản chiếu ánh sáng, nhưng đống xương này thì lại khác. Mỗi khúc xương đều sáng bóng, tươi mới, cứ như là vừa được lóc ra vậy.

Nhưng dù như vậy đi nữa, thì máu ở đâu ra?

Đang phân vân tự hỏi thì lão Trương kéo khóa ba lô lại: “Đã bảo mắt cậu kém mà. Chắc do hôm qua trời mưa, ba lô bị thấm nước, để tôi cho cậu xem phần đáy!”

Nói rồi lão nâng ba lô lên cho tôi nhìn, khi lõa nhấc cái ba lô lên thì không còn giọt máu nào chảy ra nữa, nó màu nâu đen, cho nên dù máu thấm vào cũng rất khó phân biệt.

Tôi với Bạch Phàm khó hiểu nhìn nhau, cúi đầu xuống đất, trên đoạn đường lão Trương đi qua, đúng là có vết máu. Tiểu Chu cười nói: “Máu dưới đất không phải chảy ra từ ba lô của sư phụ đâu, là của tôi đấy. Tối qua ngủ không yên, xoay người làm tay bị mảnh gỗ cứa đứt, giờ vẫn đang chảy máu này!”

Nói đoạn, hắn kéo ray áo lên, lộ ra miệng vết thương hở, toàn bộ cẳng tay từ khuỷu trở xuống bị thứ gì đó cắt một đường dài, máu chảy ròng ròng. Lão Lưu nhìn thấy vết thương, trầm giọng nói: “Vết thương nghiêm trọng như vậy, sao không băng bó?”

Tiểu Chu có vẻ chả đau đớn gì, cười: “Đắp thuốc bột rồi, chờ lát nữa cầm máu mới băng lại!”

Cứ như vậy, chuyện chiếc ba lô nhỏ máu được lão Trương và đệ tử hóa giải. Lão Lưu không nhiều lời, bảo chúng tôi mau chóng tiếp tục lên đường.

Nếu chỉ một mình tôi nhìn thấy thì có thể giải thích là bị hoa mắt, nhưng vừa rồi cả Bạch Phàm cũng chứng kiến, toàn bộ quá trình, Bạch Phàm không nói câu nào, nhưng có thể nhìn ra được nàng sợ hãi nhường nào, cả đường đi cứ nép sát vào tôi.

Chúng tôi đi theo tấm bản đồ đã hai ngày hai đêm, thứ làm mọi người phấn chấn đó là, không xảy ra trở ngại gì, càng lúc đã càng gần điểm đánh dấu. Hơn nữa, buổi chiều còn bất thình lình gặp cơn mưa lớn, vậy là đã đủ cả mưa lẫn gió.

Nhưng càng đến gần Hồng Diệp cốc thì tôi càng căng thẳng đề phòng. Lão Trương và tên đệ tử tuyệt đối có vấn đề, mục đích họ tìm Hồng Diệp cốc là gì còn chưa biết, nếu cùng nhau đi vào, liệu có xảy ra chuyện không?

Trên đường đi, rõ ràng có cảm giác số lượng cây bạch dương đã nhiều lên, mà theo lão Lưu nói, cửa vào Hồng Diệp cốc chính là rặng bạch dương. Mắt thấy có hy vọng, đoàn người càng hăng hái, bất tri bất giác trời đã tối. Chúng tôi tìm một chỗ trống dựng lều, theo kế hoạch thì khả năng ngày mai sẽ đến được Hồng Diệp cốc.

Ngoại trừ lão Lưu mặt lúc nào cũng lạnh như băng thì ai nấy đều có chút hưng phấn. Dựng lều xong xuôi, tất cả lại ngồi quanh bếp lửa ăn cơm. Trải qua chuyện hồi sáng, trong lòng mỗi người đều có khúc mắc, câu được câu chăng hàn huyên rồi giải tán quay về lều.

Vào trong lều, tôi hỏi lão Lưu về chuyện cái ba lô rỉ máu, không ngờ lần này lão Lưu lại nghiêm mặt nói nhỏ: “Chính xác lão Trương có vấn đề, hơn nữa đúng là cái ba lô có máu!”

Tôi khó hiểu: “Đúng vậy, nhưng sao lúc lão mở ba lô ra lại chẳng thấy gì?”

Lão Lưu nói: “Theo ta đoán thì máu đã bị uống hết!”

Uống? Tôi hoảng sợ, vội hỏi: “Ai uống? Tôi luôn theo dõi hai thầy trò họ, đâu có ai uống cái gì?”

“Là bộ xương trong ba lô uống máu, theo ta nghĩ thì bộ xương được mang theo khắp nơi nhiều năm như vậy, mà vẫn bảo trì hoàn hảo, hẳn là dùng máu người nuôi dưỡng!”

Dùng máu nuôi hài cốt, chuyện này thật sởn tóc gáy, một lão già như ông ta dám làm chuyện đó sao?

Lão Lưu nói tiếp: “Tuy xương cốt thì không thối rữa, nhưng phơi nắng gió bên ngoài sẽ bị mục ruỗng, bộ xương của lão lại hoàn toàn nguyên vẹn, nhất định là trong vòng 10 năm đổ lại đây, lão ta đã dùng không ít máu người để nuôi nó!”

Nghe lão Lưu giải thích tôi liền hiểu, việc này giống như bôi chất bảo quản lên xác ướp để tránh thối rữa, trong Trung y, máu có thể dưỡng cốt, nhưng không nghĩ đến, một lão già Trung y lại dùng năng lực cứu người để làm việc đó. Chẳng trách sáng nay, đống xương lại bóng bẩy một cách lạ thường.

“Lão Lưu, vậy ông nói, máu để nuôi bộ xương sáng nay, lão Trương lấy đâu ra, liệu có phải lão giết người gác rừng không?”

Lão Lưu thở dài: “Chuyện này rất khó nói. Ngày mai có thể chúng ta sẽ đến Hồng Diệp cốc, ngươi cẩn thận một chút!”

Tôi gật đầu không nói nữa, lão Lưu tuổi tác đã cao, mấy ngày nay màn trời chiếu đất đã vắt kiệt sức ông ta, vừa đặt lưng là ngáy như sấm.

Trước nửa đêm là tôi trực, sau 12h, tiểu Chu ra báo đổi ca, tôi như trút được gánh nặng. Ngày mai sẽ tìm được Hồng Diệp cốc, sắp gặp Mộng Nga, lời nguyền chuyến xe số 13 sắp được giải, bé gái sắp được cứu, nghĩ vậy tôi rất háo hức, ngủ không yên.

2h sáng, chợt nghe phía lều bên kia có tiếng động, tôi tò mò, vén lều lên quan sát. Bên ngoài, lão Trương cõng ba lô trên vai, đang ghé đầu to nhỏ gì đó với tiểu Chu, rồi cả hai bí mật lẻn vào trong rừng.

Hai người họ đi đâu?

Lòng tôi nghi hoặc, sợ họ âm mưu gì đó hãm hại chúng tôi, bèn lén chui ra, bám theo.

Hai thầy trò bước vội trong rừng, thấy đã xa khu lều mới chậm lại, tên đệ tử mở miệng: “Sư phụ, sáng nay xui quá, cũng may là máu thấm nhanh, nếu không thì thật khó làm!”

Lão Trường cười nói: “Bao nhiêu năm làm việc này, ta đã tính thời gian chuẩn rồi. Lúc mở ba lô ra là vừa lúc máu thấm hết, không thành vấn đề!”

Trời rất tối, tôi đứng cách họ không xa lắm, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện. Ba lô thấm máu, giống như lời lão Lưu nói là dùng máu dưỡng cốt, trong lòng thầm khen Lưu Khánh Chúc một câu.

“Sư phụ, sau bao nhiêu năm thì nguyện vọng của người cũng được thực hiện. Chỉ cần đến được Hồng Diệp cốc, tìm ra linh kê, lấy máu nó, từ nay sẽ không phải dùng máu người nữa, sư nương cũng không cần sợ dãi nắng dầm mưa!”

Rốt cuộc thì cũng biết được mục đích tìm Hồng Diệp cốc của họ là gì, hóa ra họ đi tìm linh kê nào đó lấy máu dưỡng cốt, hơn nữa theo như họ nói thì sau khi dùng máu linh kê, bộ xương sẽ có thể bảo toàn vĩnh viễn!

Hai thầy trò lão Lưu vừa nói vừa đi, có vẻ như đã định liệu trước con đường, tôi lén đi theo phía sau, chợt bất cẩn vạt quần mắc vào cành cây.

Toạccc một tiếng, tôi cảm giác dưới chân gió lùa vào, thầm kêu không ổn, đũng quần đã rách một mảng to.

Tiếng động cũng khiến hai thầy trò lão Trương chú ý, quay đầu lại, nhìn thấy tôi. Bị phát hiện, tôi lập tức quay đầu liều mạng chạy, lão Trương quát lớn: “Tiểu Chu, đuổi!”

Lão Trương ra lệnh, tên tiểu Chu liền như chó điên vọt qua, trời thì tối, nào có thời gian phân biệt phương hướng, tôi cắm đầu chạy, tiểu Chu thì cắm đầu đuổi. Chạy một mạch phải đến hơn 20p, rốt cuộc mới cắt đuôi được tiểu Chu.

Tuy hắn không đuổi theo nữa, nhưng tôi không thể vui mừng, bởi chợt nhân ra, giữa cánh rừng già, mình đã bị lạc!!!

Chống tay vào đầu gối thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, hoảng loạn nhìn xung quanh, vô tình phát hiện, hình như lá cây bạch dương khang khác. Bèn móc điện thoại di động ra, bật flash nhìn, là màu đỏ!

Đầu tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo, liệu có phải mình đã xông nhầm vào Hồng Diệp cốc?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyệnChuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật21-02-2023 21:59:53
Truyện ngẫu nhiên
Vợ tôi dáng đẹp (Update phần 3)
Ngọc Cẩm (Update phần 25)
Nhờ chị gái thủ dâm (Update phần 20)
Trại giam địa ngục (Update phần 2)
Chuyện của Liên 2 (Update phần 15) - Cu Zũng
Khoái Lạc Hệ Thống (Update phần 138)