TruyenSexVIP.net > Dâm thư Trung Quốc > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 87
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Về đến công ty đã sau bảy giờ tối, hai chúng tôi đều mệt quá sức, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Thấy tôi về, tiểu Lục vui lắm, định dẫn tôi ra ngoài uống mấy lon đón gió tẩy trần, nhưng thấy tôi ủ rũ nên lại thôi. Hỏi han cậu ta một chút tình hình công việc mấy ngày nay, tiểu Lục hồn nhiên nói, tất cả bình thường chả có gì xảy ra cả. Thật quái lạ, tôi và tiểu Lục cùng lái chuyến xe số 13, tại sao những chuyện ma quái cứ quấn lấy mình không buông, còn tiểu Lục thì từ lúc về công ty đến giờ, chẳng gặp chuyện gì, chỉ duy nhất một lần gặp Thang Nghiêu. Nhưng tổng hợp lời Từ bán tiên và của bé gái thì Thang Nghiêu không phải ma.

Vụ tai nạn 10 năm trước, sao cứ phải là mình điều tra mà không phải tiểu Lục? Ma quủ đều sợ cậu ta sao?

Nằm trên giường, tôi suy nghĩ mà phát rầu, cầm hình nhân giấy đỏ trong tay, khó chịu, bức bối. Tôi hỏi: “Lão Lưu với Bạch Phàm có đến tìm tôi không?”

Tiểu Lục đang ngồi phủi chân trên giường, nói: “Khỏi phải nói, ngày nào Bạch Phàm chả gọi điện hỏi anh, ai không biết còn tưởng cô ấy là bạn gái tôi đấy. Anh cũng thật vô tâm, lần trước đi mà không báo, làm Bạch Phàm gặp chuyện không may, lần này sao đã quên nhanh thế, ít nhất cũng phải nói với cô ấy một tiếng chứ!”

Haizz, tôi bất đắc dĩ thở dài: “Đi gấp quá, không kịp gọi điện, mà nơi tôi đến lại chẳng có sóng di động!”

Tiểu Lục bĩu môi, cứ lải nhải rằng tôi không nên vô tâm như vậy. Chả muốn nghe cậu ta trách móc, tôi hỏi: “Lão Lưu thì sao, lão có đến tìm tôi không?”

“Có tới một lần, không gặp anh bèn dặn tôi lúc nào anh về thì bảo đến tìm ông ta!”

“Ừm!” Tôi đáp câu rồi không nói gì nữa.

Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đã khiến tôi mệt mỏi vô cùng, hiện giờ mục tiêu đã không còn là tự cứu mình nữa, mà là tôi phải báo thù! Ngắm nhìn hình nhân giấy trong tay mà ngẩn ngơ, tôi lại bắt đầu nhớ con bé.

Con bé không phải là người, còn có thể sống lại sao? Đột nhiên, hai mắt tôi sáng lên, còn nhớ, Lưu Khánh Chúc và Lưu Vân Ba đã từng tỷ thí bằng hình nhân, lúc đó lão Lưu chỉ tùy tiện xé một hình nhân giấy là nó có thể chạy đi chạy lại. Giờ hình nhân giấy đỏ đã có sẵn, không chừng lão Lưu lại có cách!

Hơn nữa đã đi vắng lâu như vậy, cũng nên tìm lão nói chuyện. Ngày mai nhất định tôi phải đến nhà lão Lưu!

Nghĩ tới đây, tôi bỗng tràn ngập hy vọng, bé gái và Khâu lão thái đều vì mình mà chết, nếu có thể cứu con bé, vậy thì tốt quá, phải trả giá gì tôi cũng cam tâm. Cao hứng tưởng tượng lại hình dáng con bé, tôi phải dẫn nó đi dạo thành phố, mua cho nó cái Iphone mới nhất để nó chơi cho đã!

Đây là đêm đầu tiên sau quãng thời guan dài, tôi mới đi ngủ với một hy vọng tươi sáng.

Mặt trời lên, tôi dậy sớm thu dọn. Đi tìm lão Lưu!

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://truyensexvip.net

Số 2386 đường Hoài Viễn.

Lúc đi ngang qua tầng 3, phát hiện trước cửa nhà Lưu Vân Ba phủ đầy bụi và rác, lão âm dương này đi vắng!

Nhưng may mà lão Lưu thì lại có nhà. Thấy tôi tới, có vẻ lão khá vui, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Tôi không rảnh để hàn huyên với lão, vội mang chuyện con bé kể cho lão nghe một lần, sau đó hỏi xem lão có cách nào giúp hình nhân giấy đỏ sống lại không.

Lão Lưu cầm lấy hình nhân, chống gậy đi đi lại lại, suy nghĩ một lúc mới từ tốn nói: “Cắt giấy phú linh chia làm hai loại, một loại như ngươi thấy ta và Lưu Vân Ba dùng, tất cả biểu hiện của người giấy trong mắt người khác đều là giả, dùng để mê hoặc tâm trí người nhìn. Loại còn lại là dùng máu làm khế ước, có thể khiến hình nhân sinh ra ý thức, cũng chính là đám gà vịt trong sân và cả bé gái mà ngươi nói!”

Lão Lưu nói không phức tạp lắm, tôi nghe hiểu hết, gật đầu: “Sau đó thì sao, lão Lưu. Ông nói vào trọng điểm đi, ông có cách nào làm con bé sống lại không?”

Lão Lưu liếc tôi một cái, thấp giọng nói: “Cắt hình nhân sai đi làm đồng, còn tự cắt cháu gái cho mình, Khâu lão thái là một cao thủ cắt giấy phú linh. Ta không so với bà ấy được!”

Tuy lão Lưu không nói thẳng ra, nhưng ý của lão tôi hiểu, chính là lão không cứu được con bé. Tôi thỏe dài, thất vọng lấy lại tờ giấy trong tay Lưu Khánh Chúc.

Thấy hiểu tình tôi khó coi, lão Lưu cười lạnh một tiếng, nói: “Tuy ta không đủ sức làm, nhưng không phải tất cả mọi người đều không đủ sức!”

Nghe lão nói vậy, tôi nôn nóng: “Thế rốt cuộc là có cách nào không, ông mau nói đi!”

“Ngươi có nhớ người mà Từ bán tiên giới thiệu cho, Mộng Nga không? Người này có rất nhiều thân phận, một trong số đó là đại sư cắt giấy phú linh. Hình nhân giấy đỏ này tuy yêu cầu rất cao, nhưng ta tin là không làm khó được Mộng Nga!”

Mộng Nga, chính là người Từ bán tiên giới thiệu mà có thể giúp tôi thoát khỏi lời nguyền chuyến xe 13. Tôi vui mừng khôn xiết, nếu thật là như vậy thì coi như một mũi tên trúng hai con nhạn, nhất định phải đi tìm Mộng Nga!

Còn nhớ Từ bán tiên nói, Mộng Nga đang ở Tiểu Bạch Sơn khu kinh tế mới, vội giục lão Lưu lên đường, thấy tôi gấp gáp, lão Lưu xua tay: “Mấy hôm trước ta đến tìm ngươi là để thông báo, Mộng Nga đã không còn ở Tiểu Bạch Sơn nữa rồi. Ta nghe bạn bè nói, mấy hôm trước bà ta đã đến Hồng Diệp cốc ở Trường Bạch Sơn!”

“Trường Bạch Sơn? Là ở thành phố kế bên, tới đó phải đi tàu cao tốc!”

Lão Lưu gật đầu: “Lần này đi xa, ngươi về sắp xếp một chút đi, ngày mai chúng ta lên đường!”

Tôi đáp ứng, bèn về công ty xin nghỉ. Nói là xin nghỉ, cũng chỉ là hình thức, lão Vũ vừa nghe thấy tôi sẽ đi Trường Bạch Sơn chứ không phải đi điều tra vụ tai nạn thì lập tức thở phào, ký giấy nghỉ phép, còn nói ở được bao lâu cứ ở, tốt nhất là cả đời đừng quay lại.

Tôi chả buồn đôi co với lão, cầm giấy nghỉ phép đi ra cửa. Lần này về chưa vững chân đã lại đi xa, tôi vội gọi điện cho Bạch Phàm. Nghe thấy tôi đã về, Bạch Phàm vui lắm, sau đó mắng sao đi mà không tạm biệt, cuối cùng, khi nghe tôi nói mai lại đi Trường Bạch Sơn thì bực mình dập máy cái rụp.

Cảm xúc thay đổi lên xuống của nàng lại làm tôi cảm thấy ấm áp. Nàng như vậy mới là bình thường, còn nếu không quan tâm thì mới làm tôi lo lắng.

Đến siêu thị Á Âu mua một chai nước hoa làm quà cho Bạch Phàm, tôi tranh thủ đến dưới cửa công ty nàng, chờ tan tầm. Trông thấy tôi, Bạch Phàm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, có vẻ nỗi oán giận trong điện thoại đã không còn nữa.

Hai chúng tôi tìm một quán ăn, nói chuyện phiếm. Bạch Phàm cứ hỏi mãi là mấy hôm nay sao không gọi điện được cho tôi, tôi chỉ lấp liếm nói là đi gấp quá, quên điện thoại ở ký túc.

Con ma bên cạnh mình, không phải lão Đường thì là bác Lục, một trong hai người đã trực tiếp gây ra cái chết của Khâu lão thái và bé gái, chuyện đi thôn Hoài Hồ lần này, theo tôi thì không nói ra vẫn hơn.

Lạ một điều là nghe thấy tôi sắp đi Trường Bạch Sơn, Bạch Phàm cũng không tỏ ra tức giận hay gì, chỉ hỏi bao giờ xuất phát, đã mua vé chưa. Sau đó, nàng như chẳng quan tâm nữa, lại đổi sang chủ đề khác.

Trong lòng cả kinh, xong rồi! Sao không thèm hỏi gì mình, có phải mình đã bị đá rồi không?

Ăn uống xong, chúng tôi đi dạo một vòng rồi chia tay về nhà. Từ lần xảy ra vụ tai nạn xe, tôi đã nghĩ sẽ chia tay, không để Bạch Phàm bị liên lụy. Giờ nếu nàng chủ động rời khỏi, cũng coi như là tiến triển theo ý muốn.

Muốn hóa giải lời nguyền, muốn báo thù cho bé gái, giữ nàng bên cạnh là nguy hiểm cho nàng.

Về ký túc, tôi sắp xếp hành lý kỹ càng, dặn dò tiểu Lục, sau đó chuẩn bị xuất phát. 10h sáng hôm sau, tôi gặp lão Lưu ở ga tàu, vào trạm soát vé, đang xếp hàng chờ thì đột nhiên có ai đó vỗ vai, ngạc nhiên quay đầu lại, là Bạch Phàm!!!

Nàng mặc một bộ đồ gọn gàng, vai đeo ba lô, trông giống như đi nghỉ phép. Tôi kinh ngạc hỏi: “Bạch Phàm, sao em lại ở đây, không đi làm à?”

Bạch Phàm giả bộ ngẫu nhiên, đáp: “Trùng hợp quá, em nghỉ phép, định đi Trường Bạch Sơn du lịch, cùng đường rồi.”

Nháy mắt tôi chợt hiểu ra, chẳng trách tối qua nàng chả để tâm chuyện tôi đi xa, hóa ra trong lòng đã sớm có tính toán sẽ đi cùng tôi. Với tính cách của nàng, tôi biết có đuổi cũng chẳng được, bất đắc dĩ cười cười.

Lên tàu, Bạch Phàm và mấy người len lên ngồi cạnh tôi và lão Lưu, tất cả đều ổn, nhưng có hai người ngồi bên trái làm tôi chú ý. Một người thanh niên khỏe mạnh có gương mặt to, ngồi cạnh một ông già mặc đồ leo núi. Từ lúc lên tàu, ông già này cứ luôn nhìn chằm chằm tôi và lão Lưu.

Tôi nháy mắt ra hiệu, lão Lưu nhìn hai người đó rồi lắc đầu, ý nói không đáng bận tâm. Lão Lưu tính cách lạnh lùng, bình thường rất ít khi nói chuyện, tôi với Bạch Phàm thì ngồi bên cạnh trò chuyện rôm rả.

Tàu đi vào một vùng đất cát, tôi phát hiện lão già mặc đồ leo núi vẫn đang nhìn chằm chằm lão Lưu. Lão Lưu đâu phải bà già, ông ta nhìn cái mẹ gì?

Trong lòng thắc mắc, lát sau thì ông già kia đứng dậy đi WC, tôi bèn đi theo. Ông lão đẩy cửa vào toilet, tôi cũng thuận thế xông vào, trông thấy tôi, ông ta cũng không ngạc nhiên, tôi hỏi: “Bác à, bác quen ông lão ngồi cạnh cháu?”

Có vẻ hiểu ý tôi muốn nói gì, ông lão cười lắc đầu: “Không quen không quen!”

Ông lão không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi lại tôi: “Tôi thấy cậu với ông ấy quan hệ không tồi, ông ấy làm nghề gì vậy?”

Thấy ông ta hỏi đúng ý mình, tôi bèn tính dọa thử một phen, ghé đầu nói nhỏ: “Ông ấy làm nghề bắt ma!”

Không ngờ ông lão chẳng những không sợ hãi mà còn bật cười, âm trầm nói: “Bắt ma? Bản thân lão là ma, bắt cái gì?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyệnChuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật21-02-2023 21:59:53
Truyện ngẫu nhiên
Ý loạn tình mê (Update phần 11) - Traidamdulich
Cháu Thảo của tôi (Update phần 27)
Bà dì dâm đãng (Update phần 14)
Nhật ký cuối cấp (Update phần 30)
Những mảnh ký ức (Update phần 30)
Lấy đĩ về làm vợ (Update phần 29) - Leysek