TruyenSexVIP.net > Dâm thư Trung Quốc > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 157
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Mắt nhìn tập hồ sơ bùng cháy, lòng tôi như tro tàn, tất cả hy vọng cứ như vậy mà tan biến, tôi cứ như vậy mà thua!

“Thả lão Lưu ra!” Tôi gào lên.

Đinh Long nhếch mép cười, không hề có ý định thả người, tôi chửi lớn: “Con mẹ nó ngươi nuốt lời???”

Đoạn xông lên đạp thẳng vào bụng hắn. Hai vệ sĩ thấy tôi động thủ, lại bắt đầu đánh nhau với đám người.

Cú ra chân bất ngờ của tôi làm Đinh Long không kịp trở tay, ôm bụng ngã lăn ra đất, tôi vội lao đến nhặt tập hồ sơ đang cháy lên, dập lửa.

Hai vệ sĩ đúng là được bỏ nhiều tiền thuê, rất lợi hại, chiến đấu ngang ngửa với mười mấy tên. Nhân cơ hội, tôi kéo lão Lưu về, chạy ra ngoài đường bắt taxi, chạy thoát khỏi cuộc mai phục.

Ngồi trên xe, tôi bàng hoàng giở tập hồ sơ ra mà như bị giội gáo nước lạnh. Không thấy cái usb đâu, hồ sơ cũng bị cháy hơn nửa. Mỗi một chữ trong đây đều quan trọng, giờ chỉ còn một nửa, làm bằng chứng được sao?

Tôi thở dài, không biết phải làm thế nào mới đúng, lão Lưu thấy hồ sơ bị cháy cũng bất đắc dĩ lắc đầu, ý trời thật trớ trêu!

Hai chúng tôi tìm một nhà nghỉ tương đối khuất, việc Đinh Long bất ngờ xuất hiện làm nảy lên bao nhiêu nghi vấn trong lòng. Làm sao chúng biết được tôi sẽ đến khách sạn đó mà chờ sẵn? Thoáng nghi ngờ lão đại gia tiết lộ bí mật, nhưng lại thấy không hợp lý, ông ta giữ hồ sơ lâu như vậy, nếu muốn giao ra thì cần gì bày vẽ. Ông ta không phải vấn đề!

Sáng hôn sau, tôi với lão Lưu đi tìm người do lão đại gia liên lạc mà lòng chán nản. Chuyện liên quan đến quan chức, người này cũng rất cẩn thận lắng nghe, sau khi tôi lể tỉ mỉ một lượt, anh ta cầm nửa tập hồ sơ cháy dở bắt đầu nghiên cứu.

Từ lúc bắt đầy đến giờ, tôi đều bị tay lãnh đạo tha hóa này dắt mũi, vất vả lắm mới tìm được thời cơ phản kích, lại xảy ra biến cố, chỉ sợ hồ sơ bị cháy sẽ mất tác dụng làm bằng chứng.

Chờ anh ta xem xong hồ sơ, tôi sốt ruột hỏi: “Thế nào đại ca? Cái này có còn làm chứng cứ được không, có tố cáo hắn được không?”

Anh ta ngưng trọng, tỏ vẻ khó xử, chậm rãi nói: “Chứng cứ này hữu hiệu thật, nhưng đã bị cháy làm nó thiếu hụt quá nghiêm trọng. Phần lời khai lão Đường chạy thoát như thế nào đã cháy, chỉ còn lại vài dòng phân tích tình hình, rất khó làm!”

Anh ta nói đúng, lúc kiểm tra trên xe tôi cũng biết, phần quan trọng nhất là lão Đường say rượu bỏ trốn đã bị cháy mất. Nói cách khác, chứng cứ chỉ còn lại đoạn phân tích đằng sau mà không có nguyên nhân phía trước.

“Như thế là không tố cáo được?”

“Đây là vụ án đã xảy ra 10 năm trước, nếu không có đầy đủ chứng cứ thì rất khó điều tra. Hơn nữa cậu cũng nói, đối phương là quan lớn, quan hệ rộng, tay chân nhiều, nếu không thể một đòn đánh chí mạng, càng dây dưa thì càng bất lợi!”

Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất.

“Ngoài tập hồ sơ này ra, có nhân chứng nào không? Chỉ cần có người xác minh, lúc đó lão Đường bỏ xe chạy trốn là sẽ bù được phần hồ sơ bị cháy!”

Tôi thở dài, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Năm đó ngoài lão Đường thì tất cả hành khách trên xe đều đã chết, lấy đâu ra nhân chứng. Cùng lắm là có hồn ma bác Lục, nhưng một hồn ma ra làm chứng, ai tin?

Thấy tôi lắc đầu, anh ta suy nghĩ một lát, nói: “Không có nhân chứng thì tập hồ sơ chỉ là chứng cứ không nguyên vẹn, tuy rằng vẫn có thể thử tố cáo, nhưng tôi khuyên cậu không nên làm vậy!”

“Ừm!” Tôi gật gật đầu, bản thân hiểu rõ ý anh ta nói, việc tố cáo còn phải kéo dài. Hiện giờ mình chẳng khác nào cái bia di động chi người ta ngắm bắn, để an toàn, tôi giao hồ sơ cho anh ta tạm giữ, cuộc nói chuyện đến đây kết thúc.

Ra bên ngoài, tôi phẫn uất hướng lên trên trời hét to một tiếng. Tôi tin, cái ác sẽ bị báo ứng, chỉ là sớm hay muộn, nhưng khi nào nó mới tới? Chờ tên ác nhân hưởng phúc cả đời, bảy tám chục tuổi mới có thể bắt hắn bị phán xử sao?

Cơ hội tốt như vậy lại thất bại trong gang tấc, con đường đầy gập ghềnh vẫn chưa thể kết thúc. Lão Lưu muốn an ủi tôi nhưng ngập ngừng nửa ngày vẫn chẳng nói được câu nào, cũng ngẩng đầu nhìn lên trời mà thở dài.

Về tới nhà nghỉ, tôi cứ như kẻ mất hồn, chân tay vô định, chẳng biết mục tiêu tiếp theo của mình là gì, mình phải đi đâu. Bộ hồ sơ đã bị hủy, tôi hoàn toàn mất phương hướng rồi!

Từ lúc nói chuyện với luật sư, cả ngày tôi chưa uống một giọt nước, chưa ăn một hạt cơm, tối cứ trằn trọc không ngủ được, quyết định ra ngoài giải sầu trước sự phản đối của lão Lưu.

Lang thang vô định trên đường phố Bắc Kinh, miệng ngậm điếu thuốc, tôi đi mà chẳng có mục đích…

Hôm nay là 15 âm lịch, là ngày tai ương của mình. Nhưng mà kệ mẹ nó, tôi chả quan tâm, giờ chỉ muốn đi bộ cho khuây khỏa. Tìm một quán nhậu nhỏ còn mở cửa, tôi ngồi, đang lo không có ai uống cùng thì chợt có điện thoại của hai vệ sĩ. Tôi đọc địa chỉ cho họ, chẳng bao lâu hai người đã bắt xe tới.

Tối qua bị phục kích, nhờ có hai người họ, tôi và lão Lưu mới có thể thoát thân. Nhưng hai người thì không được may mắn như chúng tôi, toàn thân chỗ nào cũng đầy vết chém, nhìn rất thảm. Tôi thở dài chắp tay cảm ơn một tiếng. Nghe thấy tôi đã gặp được luật sư, cả hai mới nhẹ nhõm thở phào.

Vừa mới giơ chén rượu qua mời thì đột nhiên rầm một tiếng, cửa quán bị đá tung. Đinh Long dắt theo đám côn đồ xông vào. Hai vệ sĩ đã bị thương, mất khả năng chiến đấu, trông thấy chúng thì khỏi chạy nữa.

Đám người vào quán liền đứng vây quanh tôi, Đinh Long ngồi xuống tự rót rượu cho mình, ỷ người đông thế mạnh, chỉ mặt tôi mắng: “Ngươi vẫn còn tâm trạng uống rượu được cơ đấy?”

Hôm qua có lão Lưu, lại còn phải bảo hộ tập hồ sơ nên tôi không dám làm càn, giờ thì đang lúc thất vọng tột đỉnh, hồ sơ lại bị đốt, câu mắng của hắn khiến tôi bùng phát, vớ ngay chai rượu trên bàn phang tới.

Choang, chai rượu đập vào đầu Đinh Long vỡ tan tành, hắn vốn nghĩ mình đông người, tưởng tôi sẽ sợ. Nhưng có chết hắn cũng không ngờ là tôi lại chủ động ra tay, ôm đầu máu gào lên.

Thấy tôi đập vỡ đầu Đinh Long, đám người đứng vây quang sửng sốt, sau đó bắt đầu xông vào đấm đá. Hai vệ sĩ đúng là lạc đà gầy vẫn to gơn ngựa, thấy thế liền cởi toang áo, hét lớn tiếp tục đánh nhau với chúng.

Loảng xoảng một trận hỗn chiến, chúng tôi ít người bị yếu thế, cũng may chủ quán sớm báo cảnh sát, chỉ một lát đã có người tới, tất cả dừng tay. Tôi thì không muốn vào đồn lần nữa, vội nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra ngoài.

Đinh Long hai lần tưởng vó thể diễu võ dương oai, lần thì bị tôi đạp vào bụng, lần thì bị tôi đập chai rượu vào đầu, hận tôi thấu xương, tay ôm đầu đuổi theo. Vừa nãy tôi cũng bị chém mấy nhát, có nhát ngay bụng còn đỏ lòm máu, hai chúng tôi một người ôm bụng chạy, một kẻ ôm đầu đuổi, có thể thấy hắn hận tôi đến mức nào, qua mấy chỗ rẽ mà vẫn chưa cắt đuôi được.

Ở đây tôi chẳng quen biết ai, cắm đầu chạy một mạch, chợt nhận ra người đi đường cứ thưa dần thưa dần, nửa đêm gió lạnh thổi, lại có sương mù!

Sương mù rất dày, còn dày hơn cả hôm qua lúc xuống tàu. Tầm nhìn chỉ chưa đến 5m, trên đường không có bóng xe nào, mà lại xuất hiện cả tá người đang ngồi xổm đốt vàng mã.

Đúng là cảnh tượng hôm qua, tôi thầm than xong rồi!

Chạy nãy giờ đã mệt lả, tôi thở hồng hộc mà chậm dần, Đinh Long phía sau cũng không còn duy trì được tốc độ. Vốn tưởng chỉ mình tôi mới nhìn thấy những người đang hóa vàng này, ai dè đến hắn cũng đang hoảng hốt nhìn xung quanh.

Thấy hắn vẫn có ý định đuổi tiếp, tôi bất đắc dĩ đi sâu vào màn sương mù. Đinh Long thì sợ hãi, đuổi thêm được khoảng trăm mét, chỉ tay la lên: “Lý Diệu, đừng có chạy nữa, ta không đuổi đâu! Đây con mẹ nó là nơi nào mà đáng sợ như vậy?”

Tôi thơt hồng hộc, quay đầu lại nhìn hắn, nhưng khoảnh khắc này làm tôi sợ đến phát khóc. Chúng tôi đã chạy trong màn sương đến đâu? Đằng sau lưng Đinh Long, chính là Tơ Hồng Lão Viện!!!

Thấy sắc mặt tôi hoang mang, Đinh Long cũng quay đầu lại nhìn, hắn la lên một tiếng mẹ ơi rồi ngã quỵ xuống đất. Đinh Long cuống cuồng bò dậy, nhưng vừa ngóc lên thì lại trượt chân ngã, sau mấy lần thất bại, hắn đã sợ đến cực điểm. Trước giờ vẫn cho rằng tôi có năng lực trừ tà, hắn khoa chân múa tay hô lên: “Lý Diệu, cứu tôi, cứu tôi… tôi… tôi không bắt anh, không bắt anh nữa!”

Đừng nói tôi đây không có năng lực bắt ma, cho dù có đi nữa thì cũng không cứu loại ác nhân này. Thấy tôi bất động, Đinh Long càng liều mạng gào lên: “Cứu… cứu mạng… tôi nói cho anh một bí mật!”

Nhìn sự tà môn trước mặt, tôi đã định bỏ chạy, nhưng nghe hắn nói thế thì chợt thấy hứng thú, hỏi: “Bí mật con mẹ gì, hồ sơ đã bị ngươi đốt, còn nói bí mật gì cho ta?”

Đinh Long nằm bệt dưới đất, hai tay quơ quào loạn lên, giống như có thứ gì đang kéo hắn nhích dần, nhích dần vào trong tứ hợp viện vậy. Hắn sợ hãi la lên: “Anh không còn nguy hiểm nữa, tôi đã nói với cấp trên là đốt hoàn toàn tập hồ sơ rồi, ông ấy không biết là mới chỉ cháy một nửa!”

Tôi mắng: “Đây con mẹ nó mà là bí mật? Ngươi biết cháy một nửa hay không thì ảnh hưởng gì đến ta?”

Đinh Long căng thẳng nói: “Anh nghe tôi nói, chuyênh này không liên quan đến tôi. Là cấp trên sai tôi mang hai người đến Bắc Kinh, lợi dụng xong thì sẽ xử. Tôi không nói cho ông ta biết hai người còn sống là được. Cầu xin anh cứu tôi!”

Thì ra là thế, chúng kéo tôi với lão Lưu rõ xa đến Bắc Kinh này, định lợi dụng bắt ma xong thì giết. Điều này đông thời chứng minh, chúng đã biết chính xác tập hồ sơ ở trong tay lão đại gia.

Nhớ đến lão Thẩm nói, mấy hôm trước có đám người đến nhà làm loạn, tôi hỏi: “Có phải các ngươi đã sớm biết tập hồ sơ bị giấu ở đâu?”

“Biết biết. Tôi không rõ là cấp trên lấy được thông tin ở đâu, nhưng đã sớm biết vị trí cất giấu hồ sơ. Có điều lão già ở Cáp Nhĩ Tân thật quá cứng đầu, chưa kịp cướp hồ sơ thì đã bị anh lấy đi!”

“Thế làm sao các ngươi biết chúng ta ở khách sạn nào?”

Đinh Long vẫn đang bị kéo từng chút vào trong sân, liều mạng bò ra, hô: “Chúng tôi mua chuộc tài xế đón hai người!”

Thấy tôi không nói gì nữa, Đinh Long cuống cuồng gào: “Tất cả không liên quan đến tôi, cứu tôi, kéo tôi ra với… tôi nói cho anh một tin quan trọng, nó đáng giá ngang với tập hồ sơ!”

Giờ đang đứng giữa cái sống và cái chết, hẳn Đinh Long không dám bịa chuyện, tôi hỏi: “Nói mau, nếu thật sự có tác dụng, ta sẽ cứu ngươi!”

Giờ nào phải lúc để mặc cả, hắn gật đầu như vỗ củi: “Tai nạn 10 năm trước, ngoài tập hồ sơ bị thất lạc ra ngoài thì còn có một nhân chứng mất tích!”

Đây đúng là tia sáng giữa màn đêm, tôi vội hỏi: “Làm sao có thể? Năm đó chỉ mình lão Đường nhảy xe bỏ trốn, còn ai sống nữa?”

“Anh cứu tôi tôi nói cho anh, mau cứu tôi!”

Đây không phải chuyện đùa, tôi vội xông tới giơ tay định túm lấy hắn, không ngờ chưa kịp chạm thì cơ thể hắn đột nhiên tăng tốc lùi về phía sau.

Vút một tiếng, hắn bị một bàn tay vô hình kéo tọt vào Tơ Hồng Lão Viện!!!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyệnChuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật21-02-2023 21:59:53
Truyện ngẫu nhiên
Chuyện đời Thành (Update phần 10)
Chị gái làm đĩ (Update phần 5)