TruyenSexVIP.net > Dâm thư Trung Quốc > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 41
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tài xế taxi nói một câu lại chọc tức Hoàn Tử Đầu, hắn bạt tai anh ta một cái: “Con mẹ ngươi, bạn ta kể chuyện ma thì thôi đi, đến ngươi cũng đú theo à?”

Thấy Hoàn Tử Đầu bặm trợn, tài xế không dám cự cãi, ấm ức nhìn thoáng qua cửa kính xe lần nữa rồi đánh xe đi. Cả đoạn đường, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai cáu nào.

Đến Nam Kinh đã là hơn 2h, nhưng nơi đây vẫn rất nhộn nhịp. Không khí xa hoa rất nhanh làm chúng tôi quên đi chuyện lúc nãy, càng uống càng vui vẻ. Tôi biết Hoàn Tử Đầu có thế lực ở khu kinh tế mới, lần trước tìm được Vương Đại Trung cũng là nhờ chị dâu hắn, bèn hỏi: “Huynh đệ, anh có thế lực ở khu kinh tế mới, có thể giúp tôi hỏi thăm một người được không?”

Hoàn Tử Đầu đặt chai bia xuống bàn, nói: “Đừng nói là tìm người, kể cả anh bảo tìm một con chuột, tôi cũng có thể chỉ cửa hang của nó cho anh.”

Tôi cũng biết luôn cái tài bốc phét của hắn, cười nói: “Tìm một người họ Hà, là một người rất có bản lĩnh, biết trừ tà ma!”

Hoàng Tử Đầu tu một ngụm bia lớn, đặt chai cái cách xuống bàn, chậm rãi hỏi: “Gì nữa?”

Tôi lắc đầu: “Chỉ biết là đàn ông, họ Hà, còn lại không có thông tin gì.”

Hoàn Tử Đầu lườm tôi: “Khu kinh tế mới phải có đến mấy vạn người họ Hà, tôi nào biết người anh muốn tìm là ai?”

Tôi cũng nghĩ vậy, lão Vũ chỉ nói cao nhân này họ Hà, cụ thể trông như thế nào thì hoàn toàn không biết, cho dù giờ ông ấy đứng trước mặt tôi cũng chẳng nhận ra. Lão Lưu thì nói có quen biết một người trong giới họ Hà, với bản lĩnh của lão thì rất có khả năng đó là người tôi cần tìm.

Nghĩ đến Lưu Khánh Chúc, việc tôi muốn làm rõ nhất lúc này đó là mười năm trước, hỏa hoạn ở 2386 đường Hoài Viễn có phải do lão đốt không!

Một nửa tòa nhà bị chết cháy, mấy trăm mạng người, chuyện này liên quan đến việc rốt cuộc lão có đáng tin hay không. Tôi lại hỏi: “Thế ở đường Hoài Viễn, anh có quen bạn bè nào không?”

Hoàn Tử Đầu vênh vênh tự đắc: “Cả cái đường Hoài Viễn đều là bạn bè của tôi, đến con chuột cũng biết tôi là ai!”

Dứt lời hắn lại gọi thêm tuần bia.

Uống cả đêm đến sáng, lúc ngủ dậy đã là buổi chiều, mệt thì mệt, việc chính vẫn không thể chần chờ. Tôi vội kéo tiểu Lục với Hoàn Tử Đầu đang ngủ say dậy, chạy thẳng đến đường Hoài Viễn.

Lần nào đến đây cũng là ban đêm, giờ đứng trước tòa nhà vào ban ngày, cảm giác nó cũng không đến nỗi đáng sợ lắm. Người bạn của Hoàn Tử Đầu tên là Thuận Tử, ở gần đây, anh ta làm việc ở một đồn công an, khá quen thuộc với tòa nhà này.

Thuận Tử đầu đội mũ lưỡi trai, dáng người không cao lắm, mép còn có một cái nốt ruồi. Trông thấy chúng tôi, anh ta bắt đầu giới thiệu về vụ hỏa hoạn 10 năm trước.

“Mười năm trước đây, khu nhà này là một khu đinh lâu (nhà khó giải tỏa), thành phố muốn thu hồi, nhưng cả trăm hộ dân sống ở đây nói gì cũng không chịu di dời, kết quả chỉ chưa đầy một tháng sau, đột nhiên xảy ra cháy lớn, thiêu chết nửa tòa nhà.”

Hoàn Tử Đầu bặm môi: “Nửa tòa nhà chết cháy, sao giờ vẫn có người sống ở đó, không có ma quỷ sao?”

Thuận Tử đưa tay đẩy vành mũ, nói: “Cường ca, sao lại không có ma quỷ chứ. Tôi chính là cảnh sát khu vực này, dăm ba ngày lại có người báo nguy, nhưng chẳng có cách nào khác, người sống ở đây đều là người nghèo, dọn đi đâu được. Những lần báo nguy đều nghe rất kỳ lạ, cảnh sát bọn tôi có quy định ngầm, phàm là những cuộc gọi lúc nửa đêm, sẽ không ra tay.”

Tôi hỏi: “Thế rốt cuộc năm xưa sao lại xảy ra cháy? Có bắt được người phóng hỏa không?”

Thuận Tử gật đầu: “Hồ sơ ghi, năm đó bảo vệ khu nhà vứt tàn thuốc bừa bãi, ông ta bị tù mười năm, cũng mới ra tù gần đây.”

“Giờ bảo vệ đó sống ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!”

Thuận Tử biến sắc, cúi đầu nói: “Đại ca, người này nếu có thể không gặp thì đừng gặp, tinh thần ông ta không ổn định. Lúc đầu tòa phán 5 năm tù vì tội sơ ý dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng ông ta vào tù lại vô tình giết người, án tăng thêm 5 năm, mới thành 10 năm!”

Tôi gật đầu: “Không sao, tôi chỉ hỏi ông ta mấy câu thôi, anh nói cho tôi biết ông ấy sống ở đâu đi.”

Thuận Tử ái ngại nhìn Hoàn Tử Đầu, thấy hắn gật gật, mới nói địa chỉ cho tôi. Chúng tôi đi theo địa chỉ anh ta nói, không xa lắm, bảo vệ sống ở một kho hàng bỏ hoang ở bãi rác gần đó.

Kho hàng nằm một góc, xung quanh rác chất thành núi, nghe nói người bảo vệ sáng đi nhặt ve chai bán, tối ngủ lại kho hàng. Nhà kho rộng hai ba trăm mét vuông, bỏ hoang ở bãi rác chẳng ai đoái hoài đến. Chúng tôi lục tìm nửa ngày mới thấy một người gầy gò trong bộ quần áo rách rưới đang dùng gậy bới đống rác.

Xung quanh chẳng có ai khác, chỉ duy nhất ông ta nhặt ve chai, chắc hẳn là người bảo vệ kia. Hoàn Tử Đầu xung phong lên trước, vỗ vai ông ấy, nói: “Này, tìm ông hỏi chút chuyện!”

Người bảo vệ chẳng hề giật mình, từ từ xoay người. Hoàn Tử Đầu chửi thề một câu, lùi lại mấy bước, hóa ra người bảo vệ chỉ có nửa gương mặt lành lặn.

Một con mắt cùng nửa sống mũi nguyên vẹn, nhưng bên đối diện thì ngũ quan đã lẫn lộn, nhìn rất dọa người. Hiển nhiên là ông ta cũng bị bỏng nghiêm trọng.

Thấy người bảo vệ, tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cố bạo gan đi qua hỏi: “Anh trai, tôi là người ở Trường Tân qua, có chút việc muốn hỏi anh, được không?”

Vừa nói, tay vừa rút 100 tệ đưa cho ông ta. Người bảo vệ cất đồng tiền vào túi, lạnh lùng đáp: “Ban ngày ta bận làm việc, có gì buổi tối nói!”

Hoàn Tử Đầu vừa nghe đã nổi nóng: “Ông thì bận cái rắm à, 100 tệ bằng cả tháng nhặt ve chai của ông đấy!”

Người bảo vệ không thèm đáp lời, lại xoay người tiếp tục bới rác. Tiểu Lục có tính thương người, thấy ông ta tội nghiệp, lại rút tờ 100 ra định đưa. Hoàn Tử Đầu vội giật lại: “Được rồi, không thấy lão này cầm tiền nhưng không làm việc sao? Lại đưa nữa, ném đá xuống sông à?”

Thấy người bảo vệ tính tình cố chấp, không tiện gạn hỏi, tôi liền bảo tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu quay về trước. Đến 8h, trời đã tối, ba chúng tôi ăn xong mới tới bãi rác…

Nơi đây cách xa khu phố xá sầm uất, ngoài những đống rác và cỏ hoang thì chẳng có gì khác, nếu không phải có Hoàn Tử Đầu với tiểu Lục đi cùng, buổi tối tôi thật chả dám đến chỗ này.

Cửa kho hàng mở toang, bên trong tối đen như mực, ba chúng tôi nhờ ánh đèn flash điện thoại mà dò dẫm đi vào. Vừa bước vào trong, một mùi hôi thối xộc lên mũi, Hoàn Tử Đầu che miệng mắng: “Con mẹ nó, mùi gì kinh thế!”

Chỗ này mùi thối ngập trời, thật khó mà ở lâu, tôi vội lớn tiếng gọi: “Anh bảo vệ, anh có bên trong không?”

Trả lời tôi chỉ là mấy tiếng vọng lại trong kho hàng trống. Cầm điện thoại soi bốn phía, mặt đất chất đầy chai cũ, bìa giấy, rất khó đặt chân. Hoàn Tử Đầu không nhịn được, lải nhải mắng: “Mau đi ra ngoài thôi, đi vào sâu cũng có được mẹ gì đâu. Nói dại miệng, tí nữa cửa khi mà bị đóng lại, ba chúng ta bị hun chết vì mùi thối mất!”

Hoàn Tử Đầu vừa dứt lời thì bỗng Ầm một tiếng, hai cánh cửa kho quả thực bị đóng lại!

Kho hàng không có cửa sổ, cửa lớn bị đóng, bên trong tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, tiểu Lục luống cuống hô lớn: “Này đừng khóa, bên trong còn có người!”

Nơi đây làm gì có ai, cửa kho hàng bị đóng lại, chỉ có thể nghĩ đến tay bảo vệ kia. Ba chúng tôi chạy vội ra đẩy cửa, không ngờ nó đã bị khóa. Lòng tôi hoang mang, tay bảo vệ không thù không oán với chúng tôi, sao hắn phải làm vậy?

Hoàn Tử Đầu lôi điện thoại ra bấm số cho đang em, còn chưa kịp bấm thì chợt nghe phía sâu trong kho hàng có tiếng nước chảy tí tách. Tiểu Lục quái lạ nói: “Đã mấy hôm nay trời không mưa, kho hàng khô ráo như vậy, lấy đâu ra nước?”

Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm giác một giọt nước nhỏ trúng đầu mình, vội đưa tay lau, soi đèn, giọng run run: “Máu…”

Tiểu Lục với Hoàn Tử đầu thấy vết máu trên tay tôi, cả ba run rẩy, không hẹn mà cùng nhau soi đèn lên phía trên nóc nhà kho…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyệnChuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật21-02-2023 21:59:53
Truyện ngẫu nhiên
Cô giáo Thủy (Update phần 10)
Tình muộn (Update phần 12)
Sở thích chịch public (Update phần 14)
Cưỡng dâm vợ bạn (Update phần 5)
Cô thôn nữ (Update phần 3)