Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Nuôi sói trong nhà

Nuôi sói trong nhà

Phần 2

Với sự hợp tác và giúp đỡ của đại sứ quán và nhân viên địa phương, tôi đã lo tang lễ cho Phượng Quân và gia đình chồng nàng, theo phong tục địa phương, tôi đã chôn cất nàng ở một nơi không có chiến tranh, một nơi chim hót hoa hương, tôi biết, khi còn sống nàng thích nhất những nơi này. Đêm đó, tôi thức suốt đêm trước mộ nàng, nói chuyện với nàng, nhớ lại nàng, thật không ngờ, khi gặp lại lại là vĩnh biệt.


Sau khi lo liệu xong mọi chuyện, đã đến lúc tôi phải thực hiện lời hứa và quay lại chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của Phượng Quân. Tôi không biết có phải trùng hợp không, nhưng vợ tôi Khả Hân dạy tiếng Trung tại trường trung học Giai Anh, mà con trai nàng cũng đang học trường trung học Giai Anh.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không biết có nên nói chuyện này với Khả Hân hay không, dù sao thân phận của đứa nhỏ này quá nhạy cảm, lại là con của người bạn gái đầu tiên của tôi, nếu nàng phát hiện ra, liệu nàng có chấp nhận đứa nhỏ này không? Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với nàng, nàng sẽ chấp nhận nó, nhưng có thể sẽ có một khúc mắc trong lòng nàng, hơn nữa hai chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt việc nhận nuôi đứa nhỏ.

Tôi giải thích lý do với đài truyền hình và nộp đơn xin chuyển về Trung Quốc trước thời hạn, không bao lâu sau tôi đã nhận được câu trả lời đồng ý. Cứ như vậy, tôi mang theo lời hứa với Phượng Quân và sự phó thác cuối cùng của nàng, trở về Trung Quốc, đi tìm đứa bé chưa từng gặp mặt kia, cũng chính là con nuôi tương lai của chúng tôi: Lâm Tư Kiến. Cái tên “Tư Kiến” này hẳn là có hàm nghĩa đặc thù, xem ra nhất định là nàng đặt, tên tôi là Từ Kiên, mà con trai của nàng tên là Tư Kiến, hẳn là kỷ niệm tình cảm tương tư đối với tôi, sau khi cùng nàng gập nhau, tuy rằng nàng qua đời, nhưng ấn tượng của nàng trong lòng tôi, lại vô hình trung sâu đậm thêm vài phần, nàng không gả cho tôi, nhưng lại đưa cho tôi một đứa con trai, có lẽ tất cả đều là ý trời, có lẽ ông trời đang bù đắp tiếc nuối của tôi cùng Phượng Quân.

Tôi vẫn không nói cho Khả Hân biết chuyện này, bởi vì tôi không biết nàng có chấp nhận hay không, đừng nói là nàng, cho dù là tôi, đến bây giờ cũng không thể tiếp nhận. Tuy rằng tôi còn chưa gặp qua đứa nhỏ kia, dù sao thì nó là hỗn hợp Trung Phi, tuy rằng huyết thống Châu Phi chỉ có một phần ba, huyết thống Trung Quốc chiếm hai phần ba, nhưng nghe nói gen của người Châu Phi rất cường đại, chỉ có một chút huyết thống Châu Phi, mà da cũng đen như họ.

Cho tới nay đối với người da đen Châu Phi tôi không có ấn tượng tốt, đương nhiên, không phải tôi là con người phân biệt chủng tộc, mà bởi vì lúc ấy chính là Phượng Quân bị người Châu Phi cướp đi từ tay tôi, cho nên sau khi nàng kết hôn, nội tâm của tôi liền có ám ảnh tâm lý, đối với người da đen không có hảo cảm chút nào. Nghĩ đến sau này để cho một cậu bé da đen gọi là cha, trong lòng tôi không khỏi có một chút khác thường, bất quá mẹ nó lại là Phượng Quân, cũng coi như là niềm an ủi duy nhất cho tôi đi.

Ngay khi nghĩ đến việc nhận nuôi đứa nhỏ, tôi đã quyết định từ từ tiếp nhận nó và nuôi nấng nó như con ruột của mình, chỉ hy vọng rằng nó không có quá đen, tôi quyết định giấu thân phận của đứa bé này trước. Sau khi tôi trở về Trung Quốc, trực tiếp đến trường Khả Hân, trước đó tôi đã gọi điện thoại cho nàng. Tôi vừa đến cổng trường trung học Giai Anh, vợ Khả Hân trong bộ trang phục làm việc đã đợi sẵn ở cửa, thấy tôi xuống xe, liền chạy đến ôm chầm lấy tôi. Dù sao cũng đã xa nhau nửa tháng, mỗi ngày chỉ có kể lại nỗi nhớ nhung trên mạng, sau mỗi lần chia tay, hai chúng tôi gặp nhau luôn với tình cảm nồng đậm.

“Anh yêu, sao lại đột ngột quay về? Trong điện thoại hỏi anh nguyên nhân anh lại không nói.” Khả Hân nắm tay tôi, đi bộ trong khuôn viên trường, vừa đi vừa hỏi.

“Ừm, anh muốn em giúp hỏi thăm một đứa nhỏ, nó là học sinh trường Giai Anh của em, nhưng anh không biết nó học lớp mấy, lớp nào, chỉ biết tên thôi.” Tôi không biết bắt đầu từ đâu, tôi không biết làm sao để mở miệng.

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn âm thầm thăm dò chuyện gì sao?” Khả Hân biết rõ công việc của tôi, cho nên nàng không ngạc nhiên đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, do dự không biết phải nói gì với nàng. Suy trước nghĩ sau, tôi vẫn quyết định trực tiếp nói rõ cùng Khả Hân, dù sao giữa vợ chồng phải thành thật, nhưng mẹ đứa nhỏ là mối quan hệ tình yêu đầu tiên của tôi, tôi lại giấu, tuy rằng tôi cũng đã nói chuyện của tôi với Phượng Quân cho nàng, nhưng bởi vì xúc cảnh thương tình, tôi cũng không nói nhiều.

Tôi bắt đầu kể lại cho Khả Hân nghe từng chút từng chút ngay từ đầu, tôi nói là tôi ở nước ngoài gặp một người phụ nữ Trung Quốc, nàng sắp chết phó thác đứa nhỏ này cho tôi, ngoại trừ người phụ nữ này tên là Phượng Quân, là mối tình đầu của tôi, những thứ khác tôi đều nói thật cho nàng.

Sau khi Khả Hân nghe xong cũng sửng sốt một hồi lâu, nhưng nàng không nói gì, bởi vì nàng cũng là một người phụ nữ thiện lương, chỉ thở dài, phát ra vài câu cảm thán chiến tranh hại người. Nàng ủng hộ quyết định của tôi, cho rằng đây là điều một người đàn ông có lương tâm nên làm. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Khả Hân, tôi không khỏi cảm thấy may mắn, cũng nhẹ nhõm trong lòng.

“Đúng rồi, đứa nhỏ tên gì? Em sẽ đến phòng tham khảo của trường tra cứu cho anh.” Sau khi Khả Hân bình phục nội tâm, liền nói với tôi.

“Tên nó là Lâm Tư Kiến…” Tôi nói cho Khả Hân biết, đứa nhỏ này là một đứa con lai Trung Phi, trước kia ở trên TV, nàng đã từng xem những đứa trẻ lai trên TV và nói rằng những đứa trẻ lai rất đặc biệt và dễ thương, thật không ngờ, không bao lâu sau tôi đã mang một chủng tộc hỗn hợp, nhưng thực sự có rất ít chủng tộc hỗn hợp Trung Phi.

“A… hehehe…” Ai mà biết Khả Hân vừa nghe cái tên này, lại che miệng cười khúc khích, nhưng nụ cười của nàng luôn dịu dàng và ngọt ngào.

“Sao vậy? Bà xã, em cười cái gì?” Tôi bị tiếng cười của nàng làm cho có chút bối rối, không hiểu ra sao, chẳng lẽ mình nói sai cái gì?

“Không có gì, chỉ là cảm thấy hết thảy tựa hồ như quá trùng hợp, không cần đến phòng tư liệu của trường điều tra! Đứa nhỏ Lâm Tư Kiến này chính là học sinh trong lớp em, nó mới học lớp 9, em dạy nó hơn nửa năm rồi, hơn nữa em còn là thầy giáo chủ nhiệm của nó nha…” Khả Hân ngừng cười, sau đó mỉm cười nói với tôi.

“Ách…” Tôi không nói gì, mọi thứ dường như là do trời định, hóa ra là học sinh trong lớp của nàng.

“Quả thật, đứa nhỏ kia thoạt nhìn có chút đặc biệt, em cũng chú ý tới nó, da của nó quả thật có chút đen, nhưng không phải là màu đen sặm, cũng gần giống nhau màu da của anh, bởi vì da của anh cũng ngăm đen. Điểm khác biệt duy nhất là mắt to, hơn nữa môi hơi dày, nói chung nhìn không giống người Châu Phi, ngược lại không khác gì người Trung Quốc.” Khả Hân nhớ lại ấn tượng của mình, sau đó dẫn tôi đến lớp của nàng.

Khoảnh khắc Khả Hân đưa đứa nhỏ này ra khỏi lớp, tôi nhìn thấy nó, ánh mắt hai chúng tôi tiếp xúc trong nháy mắt. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một tia chớp, tôi cũng không phân biệt được nguyên nhân là gì, nhưng não tôi đột nhiên bị đoản mạch, giống như tôi và nó đã gặp nhau ở kiếp trước, lại phảng phất như kiếp này nhất định sẽ gặp nhau. Nói tóm lại, tôi và nó nhất định sẽ có một ít chuyện đặc biệt phát sinh, tuy rằng tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nắm nắm bắt được ý niệm kỳ quái kia đến từ nơi nào, hơn nữa cụ thể là cái gì.

Trông nó chỉ khoảng 13, 14 tuổi, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ, nhưng có một chút trầm ổn không phù hợp với độ tuổi này, giống như những gì Khả Hân đã nói, tuy rằng có một phần ba huyết thống Châu Phi, nhưng ngoại trừ màu da và môi, những thứ khác không có bất kỳ khác biệt gì với người Trung Quốc, nếu như không phải tôi biết trước nó có dòng máu đen Châu Phi, tôi thật không cách nào nhìn ra nó là con lai.

Chúng tôi đưa nó đến văn phòng hiệu trưởng, tôi không biết làm thế nào để mở miệng giải thích sự việc đã xảy ra với đứa nhỏ. Tôi nhờ Khả Hân đi trước cùng đứa trẻ, sau đó tôi nói chuyện riêng với lãnh đạo nhà trường, tôi lấy ra giấy chứng nhận con nuôi do đại sứ quán Trung Quốc ở quốc gia đó cấp, trong đó cũng giải thích việc đứa trẻ đã trở thành trẻ mồ côi.

Sau khi tôi liên lạc với ban giám hiệu nhà trường, trực tiếp tìm đến bộ phận dân sự và những người có liên quan khác, sau đó mọi người cùng thảo luận, phải nói là thủ tục rất phức tạp, nhất là đứa nhỏ này có hai quốc tịch, đồng thời có quốc tịch Trung Quốc và Châu Phi. Mặc dù thủ tục rất rườm rà, nhưng trong tay tôi có giấy chứng nhận và thủ tục chính thức, cho nên mọi việc chỉ có thời gian mới giải quyết được.

Chúng tôi quyết định nói thật với đứa nhỏ, tôi tên Từ Kiên và nói với nó rằng cha nó đã chết trong chiến tranh, chúng tôi chờ nó khóc và trút bầu tâm sự. Nhưng Lâm Tư Kiến nghe được tin này, nó sửng sốt vài phút, sau đó cúi đầu siết chặt nắm đấm, thân thể nó run lên, dường như cố kìm nén nước mắt, cuối cùng nó ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống.

“Thật ra thì cháu đã đoán ra từ lâu rồi…” Phải nói rằng tiếng Trung của Lâm Tư Kiến rất tốt, xem ra việc học ở Trung Quốc cũng không uổng phí, nhưng câu đầu tiên nó nói đã khiến chúng tôi rất ngạc nhiên.

“Sao cháu đoán được…” Khả Hân với tư cách là thầy giáo tư vấn tâm lý bán thời gian của trường, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho việc tư vấn tâm lý và điều chỉnh tâm lý cho Lâm Tư Kiến, nghe nó nói như vậy, nàng không khỏi hỏi.

“Mẹ cháu thường gọi cho cháu hai ngày một lần, nhưng bà ấy đã không gọi hơn một tuần nay, chuyện này tuyệt đối không bình thường, tuy rằng mẹ và cha đưa cháu tới Trung Quốc để tránh chiến tranh, nhưng sao cháu lại không biết tình huống bên kia. Tin tức đã được truyền ra từ lâu, cháu đã đoán sẽ có một ngày như vậy. Đáp án hai người đã cho cháu, chẳng qua chỉ chứng thực phỏng đoán trong lòng cháu mà thôi.” Lâm Tư Kiến lau khóe mắt nói, sau đó yên lặng. Tuy rằng nó vô cùng buồn bã, nhưng có vẻ rất bình tĩnh.

Tôi nhìn Lâm Tư Kiến, không khỏi có chút ngưỡng mộ đứa nhỏ với cặp mắt này, đầu tiên là phán đoán và cảm ứng của nó đối với sự vật, không thua gì người lớn, còn có tính cách trầm ổn, gặp chuyện không sợ hãi, đã vượt xa tuổi thật của nó. Phần bình tĩnh, trầm ổn này, còn có đầu óc này, đều cần thiết để trở thành một người có thể làm nên chuyện lớn. Xem ra sau này nhất định sẽ trở thành đại tài, tôi không khỏi đối với giáo dục và bồi dưỡng của nó, có chút nóng lòng muốn thử.

Đối với việc giáo dục và tư vấn cho trẻ em, Khả Hân là thầy giáo, lại là cố vấn tâm lý, so với tôi, nàng là chuyên gia, cho nên đối với chuyện nhận con nuôi tiếp theo, cần nàng đi giao tiếp và giải thích cho nó, tin tưởng lấy tình thầy trò của hai người, còn có phương thức nói chuyện và dạy dỗ bằng tấm lòng, hết thảy đều sẽ không thành vấn đề.

Thừa dịp Khả Hân và Lâm Tư Kiến còn chưa tan lớp, tôi đi gặp cha mẹ Phượng Quân. Lúc mới nhìn thấy tôi, hai vị vẫn với vẻ mặt chán ghét và khinh thường, nhưng khi tôi rút tiền đặt cọc 1 triệu của Phượng Quân tiết kiệm, mặt hai lão đều tươi cười, thậm chí ngay cả bi thương về cái chết của con gái cũng biến mất. Lúc này tôi không khỏi thầm than cho thế thái nhân tình và sự tiếc thương cho nàng. Nàng đưa tiền cho tôi, tôi không muốn một xu nào, tôi đưa lại tất cả cho cha mẹ nàng, đồng thời tôi cũng ký thỏa thuận với hai người, từ nay về sau, Lâm Tư Kiến thuộc về tôi, sau này không thể lấy bất kỳ lý do gì để đòi lại đứa nhỏ. Có lẽ hai người đã sớm coi nó là gánh nặng, nên không chút do dự liền ký tên ấn dấu tay.

Mang theo sự thất vọng cực độ với gia đình Phượng Quân, tôi lái xe trở lại trường, lúc này lẽ ra trường đã tan học. Khi tôi đến cổng trường, tôi thấy vợ tôi Khả Hân đang nắm tay Tư Kiến từ xa, đợi tôi cùng về nhà…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218
Thông tin truyện
Tên truyệnNuôi sói trong nhà
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật05-03-2024 11:29:58
Truyện ngẫu nhiên
Hai đứa bạn thân (Update phần 27) - Leysek
Đụ vợ bạn thân (Update phần 2)
Bạn thân của vợ (Update phần 2)