Đóng QC
TruyenSexVIP.net > Truyện Set > Nuôi sói trong nhà

Nuôi sói trong nhà

Phần 186

Khả Hân liên tục gọi cho Lãnh Băng Sương như một kẻ mất trí, mỗi lần đều truyền đến số điện thoại trống, nàng vẫn tiếp tục gọi, đáng tiếc là cho dù nàng gọi một vạn lần cũng không có ai đáp lại, trong miệng nàng không ngừng la hét.


Lúc này Tư Kiến cũng không có ý kiến gì, bởi vì cách làm này của Lãnh Băng Sương thật sự có chút ngoài ý muốn, dựa theo ước định trước kia, hôm nay hẳn là hai người đi gặp nàng mới đúng, không ngờ nàng lại không có ý định gặp hai người, chỉ nói mấy câu với Khả Hân trong điện thoại.

“Đúng rồi! Tôi phải đi tìm cô ta…” Lúc này tâm tình Khả Hân đã bị kích động, có vẻ mất kiểm soát và bất lực, nàng không ngừng la hét, cầm lấy túi xách đi tới cửa. Lúc tới cửa mới nhớ tới mình chưa thay giày, nàng cầm túi xách chạy ra khỏi cửa, Tư Kiến cũng nhanh chóng chạy theo. Theo hai người rời đi, trong nhà lại chìm vào im lặng.

Tôi bắt đầu tua nhanh video. Tôi rất ngạc nhiên với câu trả lời của Lãnh Băng Sương, bất quá câu trả lời của nàng lại có sơ hở, nếu như tôi thật sự đã chết, giọng điệu của nàng hẳn là có thương cảm mới đúng, trong giọng nói của nàng lại không có thương cảm, chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng.

Trải qua hơn một tháng thời gian, khi đó tôi hẳn là còn đang hôn mê, mà Lãnh Băng Sương trả lời mang theo sự lạnh lùng hờ hững, lúc đó tôi đã tỉnh dậy chưa? Nàng đã đem tất cả oán hận phát tiết lên người Khả Hân, vừa rồi lời nàng nói tuy rằng ngắn gọn, lại rất kiên quyết, xem ra nàng đã hạ quyết tâm không để cho Khả Hân gặp lại tôi. Hiện tại Khả Hân đi tìm Lãnh Băng Sương, nhất định sẽ vô ích thôi.

Thời gian trôi qua từng giờ, video không ngừng tua nhanh, đến tối hai người cũng chưa về, đồng thời tôi mở video Tứ Hợp viện ra, lúc này trong Tứ Hợp viện một bóng người cũng không có.

Qua hai ngày sau, cửa nhà rốt cục cũng mở ra, người tiến vào là Tư Kiến, lúc này hắn cõng một người, đó là Khả Hân, trên người nàng rất bê bối, đồ màu trắng đã dính đầy vết bẩn.

Tư Kiến đặt Khả Hân trên ghế sofa, sau đó bắt đầu giúp nàng cởi đồ. Mà nàng trơ mắt vô hồn nhìn tới trước, giống như đã biến thành pho tượng, tùy ý hắn cởi đồ, nàng cũng không nhúc nhích, tùy ý hắn đụng vào cơ thể mình. Lúc này hắn cũng không có hứng thú nhìn thân thể nàng, chỉ thở dài giúp nàng cởi đồ.

Sau khi giúp Khả Hân cởi đồ xong, Tư Kiến ôm nàng đặt lên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lúc này môi nàng đã nứt nẻ, xem ra đã lâu không có uống nước.

Tư Kiến lấy ra một chai thuốc từ trong cái túi, là chai thuốc biển, nó treo chai thuốc lên rồi ghim kim lên mu bàn tay Khả Hân, mà nàng không nhúc nhích chút nào, thậm chí khi kim cắm vào, nàng cũng không có phản ứng.

Trước kia, Khả Hân rất sợ chích, vì thế tôi đã cười nhạo nàng vì điều này, nhưng bây giờ nàng cũng không quan tâm chút nào.

Từ chai thuốc có thể thấy được, hình như là chất dinh dưỡng. Thoạt nhìn có vẻ như Khả Hân tính tuyệt thực, nên hắn phải vô thuốc dinh dưỡng duy trì sinh mệnh cho nàng.

Thời gian chớp mắt đã trôi qua một tuần, mỗi ngày Khả Hân đều nằm trên giường, mỗi ngày Tư Kiến đều tiêm thuốc dinh dưỡng cho nàng, mu bàn tay đã có đầy lỗ kim.

Ngoại trừ đi vệ sinh ra, Khả Hân nằm trên giường bất động, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tối không biết lúc nào ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nàng không nói một lời nào. Mỗi ngày sáng sớm Tư Kiến đều cầm khăn ướt lau má nàng, lúc này phảng phất như nàng đã ở trong trạng thái thực vật. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không nói chuyện, có lẽ hắn biết, nói chuyện với nàng, nàng cũng không trả lời.

Nếu như muốn mua đồ, hắn đều gọi người đưa tới, một khắc hắn cũng không dám rời Khả Hân, tựa hồ như sợ nàng nghĩ lung tung làm ra chuyện ngu dại.

Hành động có ý thức duy nhất của Khả Hân là nhìn điện thoại di động của mình, rồi bấm số, một là số của tôi, đã bị tắt máy, số còn lại là Lãnh Băng Sương, vẫn hiển thị số trống, cứ cách một hai tiếng, nàng nhất định gọi một lần. Lúc này trong nàng giống như người máy chỉ biết thực hiện động tác lặp đi lặp lại này.

“Nàng định tự bạo bản thân như vậy sao? Nàng định chịu đựng cho đến bao giờ?” Sau hơn 20 ngày, Khả Hân vẫn nằm trên giường, rốt cục Tư Kiến nhịn không được hỏi nàng. Lúc này nàng đã gầy đi rất nhiều, trạng thái tinh thần đang ở bờ vực suy sụp. Hơn 20 ngày dựa vào thuốc dinh dưỡng để duy trì mạng sống, nàng không ăn bất cứ thứ gì, bất luận kẻ nào cũng sẽ giảm cân.

Mà trong thời gian hơn 20 ngày này, mỗi buổi tối Tư Kiến đều dùng máy tính để liên lạc với người bí ẩn kia, đồng dạng vẫn là dùng mật mã, chỉ là mỗi lần liên lạc, hắn đều rất rối rắm, thống khổ, xem ra, hắn cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, không muốn làm tổn thương nàng, lại không thể không làm như vậy, đây chính là nguyên nhân sự đau đớn thống khổ và rối rắm của hắn.

Khả Hân vẫn không trả lời, giống như không nghe vậy, vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hẳn là hắn không có chết, có lẽ Lãnh Băng Sương cố ý nói vậy…” Tư Kiến lại nói một câu, lần này Khả Hân cũng có phản ứng, lúc hắn nhắc tới tôi, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng, cũng chỉ thoáng qua.

“Ài…” Tư Kiến thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng Khả Hân.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt Khả Hân tuôn rơi, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa khóc lên. Trải qua một thời gian dài như vậy, dường như nàng đã thất hồn lạc phách, si si ngốc ngốc không khóc không nháo, đây mới là lúc đáng sợ nhất. Bây giờ nàng khóc lên, đối với nàng có lẽ là điều tốt, lúc này tựa hồ như nàng đã nghĩ thông suốt cái gì.

Lại qua năm ngày, cuối cùng Khả Hân cũng có phản ứng, khi Tư Kiến mang thuốc vào phòng ngủ của nàng như thường lệ, phát hiện nàng đang ngồi ở bên giường, tuy rằng vẫn có chút thất thần, nhưng rõ ràng đã có sự thay đổi, hắn không khỏi ngẩn người.

Khả Hân không nói gì, đứng dậy xẹt qua người Tư Kiến đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt chải đầu, tiếp theo trang điểm. Khi mọi việc xong xuôi, nàng hiện ra một vẻ đẹp đáng thương của người bệnh khiến cho người ta tỏ lòng thương tiếc.

Mà trong quá trình này, Tư Kiến không nói một lời, không biết chuyện gì xảy ra với Khả Hân. Đột nhiên bừng tỉnh biết là nàng mặc đồ và chuẩn bị ra ngoài.

“Nàng định làm gì?” Khi Khả Hân lê cơ thể yếu ớt đi ra cửa, cuối cùng Tư Kiến không nhịn được hỏi.

“Ta muốn ra ngoài đi dạo, ngươi đừng đi theo ta…” Sau gần một tháng, cuối cùng Khả Hân cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói có hơi khàn khàn.

“Nhưng mà…” Tư Kiến muốn nói lại thôi, đương nhiên hắn lo cho Khả Hân đi ra ngoài một mình.

“Cho dù ta có muốn chết, trước khi chết ta cũng phải nhìn thấy ảnh một lần, dù là mộ phần của ảnh cũng được!” Nói xong câu đó, Khả Hân mở cửa ra ngoài, Tư Kiến cũng không có đi theo, hiện tại hắn không dám vi phạm ý định của nàng, tinh thần của nàng đang ở trạng thái bất ổn, không thể chịu đựng bất kỳ sự kích động nào, nếu là chuyện có thể khiến cho nàng tức giận, hắn sẽ không dám làm.

Nghe Khả Hân nói vậy, Tư Kiến cũng yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất nàng cũng biểu đạt thái độ của mình, trước thấy chồng, nàng sẽ không tìm cách tự tử, giữ tính mạng lại chờ ngày tái ngộ với chồng.

Đến tối Khả Hân còn chưa trở về, Tư Kiến bồn chồn ở nhà, đi tới đi lui trong phòng khách. Hắn gọi điện thoại cho nàng, nàng lại không bắt máy, hắn có vẻ rất lo lắng. Đến mười giờ tối, rốt cục hắn nhịn không được, mặc đồ chuẩn bị ra ngoài tìm nàng. Chỉ là vừa chuẩn bị ra cửa, đột nhiên cửa mở ra, trên tay nàng xách một cái túi trở về, hơn nữa hai má đỏ bừng mang theo mùi rượu.

“Nàng uống rượu?” Tư Kiến nhìn bộ dáng của Khả Hân, rất kinh ngạc hỏi, hắn ngửi được mùi rượu trên người nàng.

“Ụa…” Khả Hân vào trong nhà còn chưa kịp thay giày, đã bịt miệng chạy vào nhà tắm, bắt đầu nôn mửa vào bồn cầu.

Cái túi của Khả Hân đặt ở cửa, Tư Kiến mở ra rồi ném nó xuống ghế sofa, bên trong chứa đầy bia và thuốc lá, nó nhìn thấy mấy thứ này liền trợn tròn mắt đứng chết lặng. Hắn nhìn chằm chằm mấy thứ này hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài, trong lòng không biết sau này còn bao nhiêu chuyện buồn đợi hắn ở góc khuất. Thuốc lá và rượu này có lẽ sẽ trở thành công cụ để nàng giết thời gian và làm tê liệt bản thân mình.

Tư Kiến có vẻ rất thống khổ, lại cảm thấy vô cùng bất lực, chờ khi hắn nhớ tới Khả Hân còn đang ở trong nhà tắm, nàng đã nằm trên sàn nhà tắm ngủ say rồi…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyensexvip.net

Tư Kiến bế Khả Hân lên giường và cởi đồ cho nàng ra, khi trên người nàng chỉ còn lại cái quần lót và áo ngực, hô hấp của hắn không khỏi trở nên dồn dập hơn, mặc dù bây giờ nàng đã gầy đi và tiều tụy rất nhiều, nhưng dáng người vẫn đầy đặn, với khe ngực và cầu vú trắng nõn, cặp mông căng tròn vểnh lên, khu rừng đen mờ ảo lộ ra hai bên khe quần lót, vẫn hấp dẫn như vậy, hắn cũng đã nhịn gần hai tháng rồi, cho nên dưới háng dựng lên một cái lều.

Tư Kiến không chịu nổi nữa, đưa tay hướng tới cầu vú của Khả Hân bị cái nịt vú bọc lấy. Lúc này hắn lại do dự, bàn tay cách cầu vú chỉ còn khoảng một cm, biểu tình thống khổ hắn nhìn nàng say rượu, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, cuối cùng nhắm mắt lại, đắp chăn cho nàng, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đến sáng hôm sau, Khả Hân thức dậy sớm, nàng cảm thấy đầu có hơi chóng mặt, phải mất một lúc lâu sau nàng mới khôi phục ý thức. Nàng mệt mỏi tựa lưng vào đầu giường, ngồi trên giường cúi đầu nhìn thân thể mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ như nàng cảm thấy rất khó chịu. Trước kia nàng chưa bao giờ uống rượu, tối hôm qua là lần đầu tiên nàng uống say, ít nhất là lần đầu tiên tôi biết.

Lúc này nửa người trên của Khả Hân chỉ mặc áo ngực, bộ ngực đầy đặn bị hai tay nàng ép thành một khe rãnh thật sâu. Đương nhiên nàng biết là Tư Kiến đã giúp nàng cởi đồ, suy nghĩ một hồi, nàng vươn tay tới háng mình. Xuyên qua lớp chăn có thể nhìn thấy tựa hồ như nàng đang chà chà háng mình, sau đó đặt tay lên mũi ngửi, nàng thở phào yên tâm, trên mặt hiện lên một tia chán ghét.

Điều đáng ngạc nhiên là ngón tay mà Khả Hân chà chà háng của nàng vừa rồi rất ướt và dính dính, chất lỏng đó chắc chắn không phải là nước tiểu! Khi nàng lau ngón tay bằng khăn giấy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng đó rất sền sệt, đó là ái dịch do âm đạo nàng tiết ra.

Chỉ có khi dục vọng tình dục đến mới tiết ra ái dịch, chẳng lẽ đêm qua trong giấc ngủ Khả Hân đã khiêu dâm? Đến trưa, nàng muốn ăn cơm trưa, chẳng qua nàng ăn cơm trưa do tự mình làm, cơm do Tư Kiến làm nàng không đụng tới một miếng.

Sau khi Tư Kiến nhìn thấy, trong lòng đau khổ, bất quá nhìn thấy Khả Hân muốn ăn cơm, hắn vẫn rất vui mừng, tuy rằng nàng ăn rất ít, chỉ cần muốn ăn là được rồi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Khả Hân lại bắt đầu trang điểm và thay đồ.

“Nàng còn muốn ra ngoài sao?” Nhìn thấy Khả Hân vừa ăn cơm trưa xong đã bắt đầu trang điểm, Tư Kiến không khỏi nhíu mày hỏi.

Chỉ là Khả Hân vẫn chăm chú trang điểm, hoàn toàn không để ý đến Tư Kiến.

“Chú ý an toàn… nàng đừng uống rượu nữa… say rượu… sẽ nguy hiểm…” Tư Kiến trầm ngâm hồi lâu, chỉ có thể nói với Khả Hân như vậy, hắn có vẻ rất bất lực, nàng đang dần dần khôi phục, cho nên hắn tương đối để mặc nàng, nếu như không phải hiện tại trạng thái nàng không tốt, hắn tuyệt đối sẽ ngăn nàng ra ngoài.

Khả Hân không trả lời, nàng mặc đồ và ra khỏi nhà, để Tư Kiến ở nhà một mình.

Tư Kiến ở nhà có chút bồn chồn, nếu Khả Hân say khướt về nhà giống như tối hôm qua thì còn tốt, lỡ như nàng say khướt nằm trên đường cái và cuối cùng bị người nhặt xác làm chuyện mờ ám thì làm sao? Cuối cùng hắn nghiến răng chạy ra ngoài đi tìm nàng.

Đến 8 giờ tối, Tư Kiến trở về một mình, không thấy Khả Hân. Sau khi hắn trở về, không ngừng gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng không bắt máy. Hắn bồn chồn, đi tới đi lui trong phòng khách, nhìn ra buổi chiều hắn không tìm được nàng.

“Kẹt…” Đến 10 giờ tối, cánh cửa mở ra Khả Hân về nhà, trên tay cầm một lon bia, trước khi vào cửa còn uống một ngụm. Nàng đã say, xem ra so với tối hôm qua tốt hơn một chút, ít nhất người vẫn còn tỉnh táo. Trong tay cầm theo hai lon bia. Tối hôm qua nàng mang bia về còn đặt ở dưới bàn trà.

Sau khi Khả Hân vào cửa, cũng không để ý tới Tư Kiến, ngồi trên ghế sofa uống bia, rồi đi vào nhà tắm bắt đầu tắm rửa.

Lúc nhìn thấy Khả Hân, Tư Kiến có vẻ rất tức giận, lại không thể phát tác, bởi vì hắn không dám phát tác, hắn chỉ có thể ngồi yên trên ghế sofa, vẻ mặt bất lực và tức giận, mấy ngày nay nàng đã tra tấn hắn đủ mệt.

Sau khi Khả Hân tắm xong, uống nốt hai lon bia còn lại, sau đó loạng choạng đi vào phòng ngủ và bắt đầu ngủ, thậm chí cũng không thay đồ.

Tư Kiến phải thay đồ cho Khả Hân một lần nữa, tửu lượng của nàng không mạnh, tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng đã say nặng. Lúc thay đồ cho nàng, dường như hắn nghĩ đến cái gì, ngón tay sờ háng nàng, sau đó đặt ở trước mũi ngửi, giống như hành vi của nàng lúc sáng.

Xem ra Tư Kiến cũng sợ Khả Hân bị người ta lợi dụng ở bên ngoài. Hắn ngửi một chút sau đó thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng bị người lợi dụng, hắn nhất định sẽ phát giác, hơn nữa hôm nay trước khi nàng về nhà ý thức vẫn thanh tỉnh, hắn hiểu rõ tính tình nàng, trong quá trình hạ gục nàng, hắn đã hao phí không biết bao nhiêu khí lực, thậm chí cuối cùng phải dùng thuốc để kích dục nàng. Ở trong lòng hắn, nàng chính là một liệt nữ trinh khiết, cho nên những nam nhân khác muốn chạm vào nàng, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Mấy ngày kế tiếp, Khả Hân đều ra ngoài buổi chiều, mãi cho đến hơn 10 giờ tối mới về, có lẽ có kinh nghiệm đêm đầu tiên, cũng sợ ở bên ngoài mình có nguy hiểm, cho nên lúc trở về tuy rằng nàng say khắm, ý thức vẫn tương đối thanh tỉnh, chỉ là nghiện hút thuốc và uống rượu càng lúc càng lớn, không phải Tư Kiến không có khuyên nàng, nhưng sau khi khuyên đổi lại là đôi mắt lạnh lùng của nàng.

Khả Hân không có làm ầm lên, mỗi khi Tư Kiến muốn cướp đi thuốc lá và rượu trong tay nàng, nàng đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, thường thì hắn thua và trả lại thuốc lá và rượu cho nàng. Có lẽ đây là phương thức để nàng làm tê liệt bản thân, có thể sau một thời, nàng cũng sẽ từ từ hồi phục lại, đến lúc đó cũng sẽ không nghiện thuốc lá và rượu nữa, bởi vì hắn nhìn ra, mỗi lần nàng hút thuốc và uống rượu, biểu tình đều là thống khổ, nàng đang làm tê liệt bản thân và tự trừng phạt mình.

“Nếu có thể, nàng đừng ra ngoài hôm nay, tôi có chuyện phải ra ngoài một chút, đêm nay sẽ không về. Sáng mai tôi trở lại…”

Lại qua một tháng, mỗi buổi sáng Tư Kiến đều thuyết phục Khả Hân, trong biểu tình tràn đầy bất lực. Một tháng này nàng đã tra tấn hắn đủ điều, làm cho hắn ở nhà lo lắng mỗi ngày, lại không cho phép hắn đi theo. Một tháng này nàng đi đâu, nó cũng không biết, nó đã hỏi nàng, nhưng nàng không để ý tới hắn. Có thể nàng muốn tìm lại ký ức của hai chúng tôi, hoặc có thể nàng chỉ đi lang thang trên phố.

Sáng hôm nay, có lẽ Tư Kiến thật sự có việc cần ra ngoài, hắn nói với Khả Hân, thậm chí còn cầu xin nàng, hy vọng nàng đừng ra ngoài, an tâm ở nhà, sớm nhất là sáng mai hắn sẽ trở về.

Khả Hân vẫn phớt lờ Tư Kiến, sau khi ăn điểm tâm nàng nằm trên giường thẫn thờ, ngón tay còn kẹp điếu thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tư Kiến đi đến cửa phòng, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn Khả Hân, thở dài một hơi, sau đó đóng cửa rời khỏi nhà.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Khả Hân. Đây là lần đầu tiên nàng ở nhà một mình sau hai tháng nay, ngoại trừ nàng ra ngoài một mình, có thể nói là một tấc Tư Kiến cũng không rời.

Sau khi Tư Kiến ra khỏi cửa, rốt cục Khả Hân cũng có một cái nhìn kỳ lạ trong mắt. Nàng ném tàn thuốc trong tay, nhìn vị trí camera giám sát trong phòng ngủ. Nàng đã biết vị trí này có một cái camera giám sát, mặt nàng không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái camera, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu, khóe miệng nàng nhếch lên một tia mỉm cười.

Trước kia nụ cười của Khả Hân rất đẹp, hiện tại nụ cười của nàng lại quỷ dị khiến cho người ta lạnh xương sống, giống như là nụ cười của ác ma.

Sau khi mỉm cười với camera, Khả Hân lại đứng dậy rửa mặt và trang điểm. Lần này nàng ăn mặc có chút táo bạo, không còn đoan trang như trước kia, ngược lại mang theo một tia quyến rũ khêu gợi, nàng quay trở lại phòng ngủ thay đổi nội y, bộ nội y này là bộ gợi cảm nhất trong tất cả nội y của nàng, trước kia nàng rất ít khi mặc, tại sao bây giờ lại thay đổi như vậy? Sau khi chuẩn bị xong tất cả, nàng ra khỏi nhà, có vẻ như hôm nay nàng rời nhà sớm hơn.

Trong nhà lại rơi vào im lặng, đến hơn bốn giờ chiều, trong phòng vang lên tiếng mở khóa cửa, không phải khoảng mười giờ tối mới về sao? Bây giờ trở lại là vì Tư Kiến? Hắn vẫn lo chuyện của hắn, trở về sớm để làm gì? Lúc này cánh cửa mở ra…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218
Thông tin truyện
Tên truyệnNuôi sói trong nhà
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật05-03-2024 11:29:58
Truyện ngẫu nhiên
Chị gái xinh xắn (Update phần 2)
Em gái mưa (Update phần 26)