Diệp Phi

Phần 72
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Cô nhi viện nằm tại khu bắc của Vọng Hải, cách trường học của bọn họ khá xa, đi bộ qua hiển nhiên là không thể nào đấy, vì tiết kiệm thời gian, Diệp Phi trực tiếp kêu mấy xe taxi, chỉ là lái xe sau khi nghe bọn họ nói muốn đi nơi nào, liền như thế nào cũng không chịu chở bọn hắn, cuối cùng sau khi Diệp Phi đồng ý trả phí gấp năm lần, mới miễn cưỡng đồng ý.

Đi tới khu vực cô nhi viện, Diệp Phi mới biết được vì cái gì mấy cái lái xe không muốn tới nơi này rồi, bởi lẽ mặt đường nơi này cực kỳ gập ghềnh, xe đi ở phía trên xóc nảy khiến người ngồi xe cảm thấy dạ dày cực kỳ nhộn nhạo, lại thêm những khe rãnh bên đường không ngừng truyền tới mùi tanh tưởi, làm cho người ta quả thực có xúc động muốn nôn mửa, cái này cũng chưa tính, khó chịu nhất chính là, nơi này con đường cực kỳ hẹp, có nhiều chỗ, xe taxi chỉ có thể vừa vặn đi qua, chỉ cần hơi không cẩn thận, liền sẽ đụng phải đồ vật hoặc tảng đá hai bên đường.

Tại thời điểm Lâm Linh vốn thể chất kém cỏi nhất đã sắp không nhịn được muốn phun ra, xe taxi rốt cục ngừng lại trước một tiểu viện cựu kỳ cũ nát. Diệp Phi biết rõ, nơi này hẳn là chính là cô nhi viện rồi. Sau khi nhìn thấy nơi này, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Phi chính là địa phương như vậy cũng có thể có người ở? Tuy nhiên lại lập tức cười cười tự giễu, vừa rồi mình còn nói Đường Nhu không biết khó khăn đời thường đâu, hiện tại xem ra, mình cũng không thể ngoại lệ a, nơi này nếu như không thể cho người ở, Mao Tử như thế nào lại lớn được như vậy?

Đi theo đám người “đầu trọc” vào tiểu viện, trong nội tâm mấy người Diệp Phi càng thêm kinh ngạc mãnh liệt rồi, đây là một gian nhà cấp bốn nho nhỏ không đủ ba mươi thước vuông, trong sân chất đầy các loại đồ làm bếp, đồ dùng sinh hoạt, bên cạnh còn chồng lên một đống lớn phế liệu không biết từ công trường nào lấy được, nghĩ đến những vật này hẳn là dùng ở thời điểm trời mưa đấy, xem ra bọn họ ngay cả gian phòng nấu cơm cũng không có a.

So với Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh, trong nội tâm Diệp Phi xúc động lại càng lớn, bởi vì hắn biết rõ, cô nhi viện này chính là có hơn một trăm đứa bé đấy, mà xem cái chỗ này, bốn phía cộng lại, cũng chỉ có khoảng hơn mười gian phòng mà thôi, cái này chẳng phải là nói, những hài tử nơi này phải mười mấy người cùng ở một gian sao?

Trong nội tâm Diệp Phi có chút khổ sở, hắn không rõ, vì cái gì tại thành phố Vọng Hải phồn hoa vô cùng lại vẫn có một cái góc hẹp bị lãng quên như vậy, thật không biết những quan chức kia làm ăn cái gì không biết, cho dù những người kia đều không phải thứ gì tốt, vậy chính dì cả của mình lại đang làm cái gì? Chẳng lẽ nàng không biết tình huống nơi này sao? Giờ khắc này, Diệp Phi không khỏi đối với vị dì cả được chính mình kính trọng nổi lên chút bất mãn.

Mao Tử từng lên tại nơi này, hiện giờ thấy được bộ dáng khiếp sợ của đám người Diệp Phi, chỉ lơ đễnh cười cười, vẻ mặt như thể hắn đã từng thấy qua nhiều lắm, mà ngay cả bọn đầu trọc lần đầu tiên cùng hắn tới nơi này lúc, cũng là vẻ mặt như thế, chỉ sợ trừ ra mình ra, không ai có thể chân chính hiểu được hài tử ở nơi này sinh hoạt khó khăn cỡ nào.

– Chính là trong chỗ này rồi.

Mao Tử nói với Diệp Phi, nói xong lại thở dài:

– Một chút địa phương lớn như vậy, cho dù thương nhân khai phá cũng chịu dùng tiêu chuẩn để bồi thường, chúng ta lại không có khả năng nhận được chút ít nào đấy.

Diệp Phi khẽ gật đầu, trong lòng hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, hiện tại xem ra, muốn trợ giúp cô nhi viện này, chỉ cùng thương nhân muốn khai phá kia thương lượng căn bản không có khả năng giải quyết vấn đề, mình phải nghĩ ra biện pháp tốt hơn mới được, tốt nhất có thể làm cho bọn họ tự lực cánh sinh, chỉ là đối với kiếm tiền, Diệp Phi lại dốt đặc cán mai đấy, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay.

Diệp Vân Khinh lại là có chút kỳ quái hỏi:

– Ngươi đã lớn lên tại nơi này, nhất định là không có bao nhiêu tiền, hơn nữa bình thường còn là một dạng lưu manh, sao có thể lên đệ nhất cao trung nha?

Nàng vốn thẳng tính, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, cũng không để ý Mao Tử có thể xấu hổ hay không.

Mao Tử cũng không có một điểm bất mãn, cười nói:

– Ta là chiêu sinh đặc biệt, toàn bộ thành tích lúc tiến vào cũng là đứng đầu đấy, trường học miễn cho ta tất cả học phí, mà bình thường phí sinh hoạt phí cũng do bọn họ trợ giúp, còn có một chút là…

Nói đến đây, hắn khẽ liếc qua Diệp Phi, có chút xấu hổ nói:

– Còn có một chút là ca ca của ngươi cho đấy, cũng là vừa đủ.

Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh không khỏi giật mình nới rộng cái miệng nhỏ nhắn, các nàng như thế nào cũng không ngờ, cái lưu manh này vậy mà thành tích lúc nhập học lại là đứng thứ nhất, đây cũng quá khó tin a?

Diệp Phi lại nói:

– Chẳng những lúc nhập học, hiện tại tại khối năm ba, thành tích của Mao Tử nằm trong top 3 người đứng đầu đấy, hơn nữa số tiền lấy được từ chỗ ta, đại bộ phận đều dùng cho cô nhi viện, đúng không?

Mao Tử xấu hổ cười cười nói:

– Trong nhà rất khó khăn, mà chính mình cũng không dùng hết bao nhiêu tiền, cho nên liền gửi trong nhà rồi, lại nói tiếp còn phải đa tạ ngươi đã cho số tiền kia, giúp chúng ta vượt qua không ít lần khó khăn đấy. – Chíp bông, là ngươi sao?

Có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện trong sân, một bà lão đại khái hơn bảy mươi tuổi từ một căn phòng phía bắc đi ra, thấy trong sân quả nhiên là Mao Tử, lại hỏi:

– Làm sao ngươi giữa trưa đã trở lại?

Mao Tử vội vàng chạy tới đỡ bà lão kia, nói ra:

– Ta thừa dịp buổi trưa mang vài vị đồng học tới nhìn xem, bà nội, ngươi thức dậy làm gì? Tuyết Nhi tỷ tỷ đâu?

Bà lão kia rất hiền lành cười cười nói:

– Tuyết Nhi mang theo đám Nha Nha đi đến phụ cận làm giúp rồi, ta cảm thấy nghỉ ngơi cũng không sai biệt lắm, muốn dậy hoạt động một chút, ha ha. Đây không phải đầu trọc sao? Nhanh lên tiến đến ngồi a.

Xem ra, bà lão này cùng đám người đầu trọc lại cực kỳ quen thuộc.

Đầu trọc bọn họ đối với lão bà bà cũng không xa lạ gì, cười nói:

– Không có chuyện gì, Lý bà bà, hôm nay chúng ta đến chính là mang tới cho ngươi một cái tin tức tốt đấy, vị bạn học này của chúng ta gọi là Diệp Phi, còn có muội muội của hắn và hô… ách, bạn gái của hắn, hắn nghe nói tình huống nơi này của chúng ta, nên muốn đến hỗ trợ đâu. – A! Là như vậy sao, vậy các ngươi tiến đến ngồi đi.

Lão bà bà cũng không tỏ ra quá nhiều nhiệt tình với bọn người Diệp Phi, người như vậy nàng đã thấy nhiều lắm, trước kia cũng thường xuyên không ít cậu ấm nhà giàu tới nơi này, tự nhận là muốn giúp đỡ, chính là sau khi tư thái một phen, kiếm lấy thanh danh xong, liền chẳng hề quan tâm nữa rồi, theo nàng, đám Diệp Phi chỉ sợ cũng là người như vậy.

Ba người Diệp Phi đều là cực kỳ thông minh, qua nét mặt của Lý bà bà cũng có thể thấy được nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào đấy, cho nên trong nội tâm cũng không có gì bất mãn đối với vẻ lãnh đạm của nàng, có điều Mao Tử lại là có chút nôn nóng rồi, nói ra:

– Bà nội, Diệp Phi cũng không giống với những người trước kia, hắn là thật tâm muốn trợ giúp chúng ta đấy, hơn nữa.

Nói đến đây, hắn liền tiến đến bên tai Lý bà bà nhỏ giọng nói chút gì đó.

Lý bà bà giống như lắp bắp kinh hãi, nhìn qua Diệp Phi dò hỏi:

– Ngươi là cháu trai của Liễu thị trưởng?

Diệp Phi gật đầu nói:

– Đúng vậy a, Liễu Phượng Nghi là dì của ta. – A, cái này, thật xin lỗi, vừa rồi lạnh nhạt các ngươi, vài vị nhanh đến trong phòng ngồi!

Sau khi chiếm được khẳng định, Lý bà bà đột nhiên trở nên nhiệt tình hẳn lên, điều này lại khiến mấy người Diệp Phi có chút khó hiểu rồi, Lý bà bà này nhìn thế nào cũng không giống loại người hám lợi kia a.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242
Thông tin truyện
Tên truyệnDiệp Phi
Tác giả Dịch giả Sấu Bất Liễu
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật06-11-2022 01:00:08
Truyện ngẫu nhiên
Vợ tôi dáng đẹp (Update phần 3)
Quỷ cái khát dục (Update phần 2)