TruyenSexVIP.net > Truyện dâm hiệp > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Phần 37
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Trở lại trong phủ, Tống Thanh Thư tiếp tục suy nghĩ phải giải quyết vấn đề này như thế nào, cách làm gọn gàng nhất, đương nhiên là đem Đông gia nhổ tận gốc, thì mọi chuyện sẽ tự êm, chỉ là Đông gia bây giờ gốc rễ quá lớn, trong triều đình có lời truyền “Đông bán triều” danh xưng như thế, tức trong triều đình một nửa quan chức đều xuất xứ từ nhà Đông gia, chẳng trách Đa Long cùng Sách Ngạch Đồ không dám đắc tội Đông gia.

Vì lẽ đó ý định diệt trừ Đông gia là bất khả thi nếu dựa vào sức lực của Tống Thanh Thư bây giờ, chắc chắn là không làm nổi. Còn lại, chỉ có phương án là cùng Đông gia hòa giải, nhưng sau khi nghe Đa Long kể lại, lúc trước Vi Tiểu Bảo làm mất mặt Đông gia, nếu muốn hòa giải nói nghe thì dễ nhưng…

“Vi Tiểu Bảo a Vi Tiểu Bảo, ngươi chết rồi thì dễ dàng, làm gì mà lưu lại một đống chuyện hư hỏng như thế này…”

Tống Thanh Thư lẩm bẩm, đột nhiên nhớ đến ngày hôm nay ở Ngự hoa viên đụng mặt Tiểu Đông hậu, trong đầu lóe lên, “Xem ra Tiểu Đông hậu có vẻ tâm địa thiện lương, không giống như tỷ tỷ nàng khó đối phó, có nên bắt đầu từ trên người của nàng ra tay?”

Tống Thanh Thư vẫn đang suy tư, đột nhiên hạ nhân chạy vào bẩm báo, nói có người của Vi tước phủ cầu kiến, hắn sững sờ, muộn như vậy, Vi tước phủ ai tìm đến mình đây?

Khi hắn nhìn thấy Phương Di sắc mặt tái nhợt, trên vai còn có vết đao kéo dài đến nách dưới, không khỏi giật nảy mình, liền vội vàng đi tới, giữ lấy cánh tay của nàng, thân thiết hỏi:

– Phương phu nhân, làm sao phu nhân lại bị thương nặng như vậy?

Phương Di nhìn thấy thái độ của Tống Thanh Thư như vậy thì rất hài lòng. Lúc trước bởi ý trung nhân Lưu Nhất Chu quá vô dụng, đồng thời cũng vì bất đắc dĩ, nàng đành phải thất thân với Vi Tiểu Bảo rồi nhận lấy thân phận phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn không thích Vi Tiểu Bảo côn đồ này, cho dù hắn cho làm đại phu nhân cũng không muốn, huống chi là là nhị phu nhân.

Thấy được Tống Thanh Thư có vẻ lo lắng đến mình, vẻ mặt nàng cũng nhu hòa lại không ít, thay đổi cách xưng hô nhẹ nhàng trả lời:

– Tống đại ca, sau khi đại ca đi rồi, Đào Hồng, Liễu Lục hai nha hoàn ra ngoài đi mua vật phẩm, ở nhà chờ lâu vẫn không thấy tăm dạng, chúng ta mới ra ngoài tìm kiếm, mới biết được các nàng bị một đám người bịt mặt bắt đi rồi, muội cùng Song Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là do Đông gia gây nên, bọn họ tạm thời chưa có ra tay được với Song Nhi, nên chuyển đến những người bên cạnh. Song Nhi thấy Đào Hồng, Liễu Lục bởi vì do nàng nên mới chịu liên lụy, do đó nên quyết định đêm xuống dò xét Đông phủ, tìm cách cứu hai người bọn họ ra, muội khuyên đủ điều nhưng vẫn không được, đành phải đi cùng với nàng, nhưng bên trong Đông gia cao thủ đông đảo, chúng ta rất nhanh bại lộ hành tung, Song Nhi vì cứu muội chạy trước, nên chính mình rơi vào trùng vây, hiện tại… hiện tại e sợ…

Phương Di chưa nói xong, nước mắt đã muốn rơi lã chã, Tống Thanh Thư vừa lấy ra Kim Sang dược bôi cho nàng, vừa trách cứ nói:

– Thanh thế Đông gia đến cỡ nào, dựa vào võ công hai người, mà lại có ý định đến Đông phủ cứu ra hai nha hoàn, thật sự là…

Tống Thanh Thư không nói hết, nhưng ý tứ rõ ràng.

Cảm nhận được đầu ngón tay của hắn đang luồn vào bên dưới nách mình xoa thuốc, nhiệt khí lòng bàn tay của hắn ít nhiều cũng chạm đến gốc chân bầu vú của mình, bất chợt nàng có cảm giác là hai đầu núm vú của mình lại từ từ dựng đứng lên, Phương Di hoảng hốt, cánh tay liền rụt trở lại, lúng túng nói:

– Vốn là muội cũng nói như vậy, cũng nói là để cùng thương lượng với Tống đại ca, nhưng nàng không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối… Tống đại ca, có phải là đại ca có chỗ nào đắc tội với nàng?

Vừa nói, Phương Di quan sát từng li từng tí sắc mặt của hắn.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên, trong lòng suy nghĩ Song Nhi chắc bởi vì cái chuyện mà hắn sờ soạng mò mẫm nàng trước kia, nên bây giờ phòng bị với mình? Có điều nguyên nhân này, hắn làm sao nói được cho Phương Di, đành nói:

– Thiếu phu nhân tính tình ngoại nhu nội cương, không muốn làm phiền đến bằng hữu ngày trước của vong phu mình, nên cũng có thể hiểu được. Đúng rồi Phương phu nhân, lúc phu nhân rời khỏi Đông phủ là lúc nào?

Phương Di bị hắn dời đi sự chú ý, vội trả lời.

– Khoảng chừng nửa canh giờ trước, muội ở bên ngoài ẩn nấp một hồi, cũng không thấy Song Nhi chạy ra, nghe bên trong truyền đến tiếng nói lao xao, tựa như Song Nhi đã bị bắt rồi…

Song Nhi võ công cao hơn Phương Di, rõ ràng nàng có cơ hội đào tẩu, lại vì cứu mình, nên bị người trong Đông phủ cho bắt được, Phương Di tuy rằng chạy thoát, nhưng trong lòng cảm giác cực kỳ khó chịu.

Nghe được Phương Di nói, Tống Thanh Thư trầm xuống nói:

– Phương phu nhân, trước cứ về Vi tước phủ dưỡng thương đi, tại hạ đi đến Đông phủ, xem có cách nào cứu lấy Song Nhi ra.

Nói xong hắn không đợi Phương Di trả lời, liền vội vàng hướng phía ngoài chạy đi.

Phương Di nhìn theo, sắc mặt phức tạp, Song Nhi a Song Nhi, tại sao nam nhân này lại quan tâm đến nàng như vậy!

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexvip.net

Đông Ngạc Luân Đại là con trai trưởng của Đông Quốc Cương, một mặt ỷ vào chính mình là người kế vị Đông gia, mặt khác ỷ vào cô cô là thái hậu, biểu tỷ là hoàng hậu, vì lẽ đó nên không kiêng nể gì ai cả.

Song Nhi cùng Phương Di dò xét Đông phủ, đương nhiên chính là tòa nhà của Đông Quốc Cương, Tống Thanh Thư đã ở Yến Kinh thành thời gian không ngắn, đương nhiên rõ ràng vị trí nơi này.

Ẩn nấp ở một chỗ dưới bóng tối tường viện Đông phủ, Tống Thanh Thư lấy ra một mảnh vải đen bịt mặt lại, hắn lặng yên tiến vào bên trong Đông phủ, cũng không có bị bất luận người nào phát hiện, lấy khinh công bây giờ của Tống Thanh Thư, chỉ cần không phải bên trong dày đặc cao thủ như hoàng cung hoặc là trong phủ Hoằng Lịch, thì đại đa số nơi hắn cũng có thể nói là tới lui tự nhiên.

Loanh hoanh hồi lâu vẫn không có thu hoạch được gì, Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, đột nhiên nghe được phòng chứa củi truyền đến tiếng hít thở nặng nề, vội vã lặng lẽ tới gần.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: https://truyensexvip.net

– Hai nha hoàn này thân thể xinh đẹp khêu gợi hơn người…

Một giọng nói hèn mọn truyền ra, nương theo là tiếng nghẹn ngào của nữ nhân.

– Chúng ta chỉ sờ soạng hai nha hoàn này chứ đừng có làm quá mức, bọn họ là do thiếu gia bắt đấy.

Một tên khác khuyên nhủ.

– Khà khà… thiếu gia coi trọng chính là các phu nhân của Vi tước phủ, hai nha hoàn này tuy rằng dáng dấp xinh đẹp, nhưng không đến mức vào được trong mắt thiếu gia đâu. Thiếu gia bắt lấy bọn họ là vì dẫn dụ dỗ các phu nhân Vi tước phủ đến đây cứu, bây giờ đã bắt được một phu nhân, hai nha hoàn này tự nhiên không còn có tác dụng gì, đây là chúng ta được tiện nghi mà.

Going nói hèn mọn tiếp tục vang lên.

– Thiếu gia đúng là thần cơ diệu toán, biết các phu nhân Vi tước phủ trước đây đều là giang hồ nữ hiệp, dựa vào biết võ công, gặp phải chuyện như thế này nhất định sẽ lẻn vào Đông phủ cứu nha hoàn của mình, làm sao biết Đông phủ đã sớm cho người mai phục, chờ các nàng tự chui đầu vào lưới đây.

Tên còn lại biểu lộ cảm xúc.

Tống Thanh Thư xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Đào Hồng, Liễu Lục y phục đã bị cởi ra vứt ở bên cạnh, hai tay bị trói ngoặt lại phía sau, miệng cũng bị nhét vải vào, Đào Hồng trước người chỉ còn cái yếm cùng tiểu nội khố, màu xanh cái yếm cùng màu xanh cái tiểu nội khố như ẩn như hiện, lộ ra da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, cặp song phong tuy bị màu xanh cái yếm bao vây lấy, nhưng nhìn thấy rõ ràng hai đầu núm vú đội lên, gốc chân vú mép tròn no đủ tản mát ra vô cùng mị lực, eo thon dương liễu dịu dàng nắm chặt, cái bụng bằng phẳng, cái mông cũng rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài rắn chắc, nhìn qua Liễu Lục cũng lộ ra một thân trắng nõn da thịt nhẵn nhụi, hai bầu vú dưới cái yếm màu vàng nhạt cao cao nổi lên, bầu vú no đủ tản mát ra khêu gợi người, chính giữa cặp đùi thon dài là một tiểu nội khố nhỏ bé màu màu vàng, đơn bạc tấm vải tơ hiển lộ ra bên dưới khu vực thần bí nhấp nhô thảm cỏ đen mờ ảo, nhìn hai gã nam nhân tới gần, trong ánh mắt tràn các nàng ngập tràn kinh hoảng.

Biết tiếp tục nghe tiếp cũng không có thu thêm tin tức giá trị gì nữa, Tống Thanh Thư đẩy ra cánh cửa xông vào vào, hai tên hộ viện phản ứng, nhưng vẫn không kịp, lập tức liền bị Tống Thanh Thư điểm trúng huyệt đạo.

– Các ngươi vừa rồi nói tới bắt được phu nhân Vi tước phủ, hiện đang ở nơi nào?

Tống Thanh Thư nhìn hai người trầm giọng hỏi.

Hai tên hộ viện cũng kiên cường, không hé răng lên tiếng, Tống Thanh Thư sớm đoán được tình huống này, tiện tay điểm huyệt ngủ một tên, còn lại tên vừa rồi có giọng nói hèn mọn kia…

– Ngươi… ngươi làm gì với hắn?

Thanh âm đối phương giật mình.

– Chỉ làm hắn ngất đi thôi.

Tống Thanh Thư tiếp tục nói.

– Có như vậy, thì hắn sẽ không nghe được lời của ngươi nói, hãy cho ta biết phu nhân kia hiện tại ở nơi nào, nói xong ta sẽ thả các ngươi.

Thấy đối phương trên mặt vẫn trơ trơ, Tống Thanh Thư cười lạnh.

– Ngươi không nói cũng không sao, ta giết ngươi rồi hỏi lại hắn cũng được.

– Vạn nhất hắn cũng không nói, ngươi sẽ không còn manh mối.

Tên hộ viện trong lòng kinh hoảng, hắn cũng không phải là loại người cứng rắn, chỉ là biết nếu ngày hôm nay để lộ bí mật, dựa theo quyền thế Đông gia, kết cục của mình so với chết đi còn đỡ khổ hơn.

– Nếu hắn thấy đồng bọn chết ở trước mặt mình, ta nghĩ hắn sẽ hợp tác đấy.

Nói xong Tống Thanh Thư liền bóp cổ của đối phương, từng chút gia tăng sức lực.

– Mau buông tay, ta nói… ta nói.

Từ cổ truyền đến đau nhức, đ cả người tên hộ viện run rẩy, vội vã cầu xin.

– Ngươi lúc nào nói xong, ta sẽ buông tay.

Tống Thanh Thư sau khi đe dọa, đối phương quả nhiên đi vào khuôn phép…

– Phu nhân đó bị mang tới trong phòng của thiếu gia.

Hộ viện cảm thấy mình sắp không thở nỗi rồi, không ngừng ho khan, nhanh chóng nói.

– Gian phòng của thiếu gia ngươi ở đâu?

Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng Song Nhi, trên tay khí lực lại gia tăng mấy phần.

– Đông… phía đông bắc Ỷ thúy viên.

Hộ viện trướng đỏ mặt lên, trên cổ gân xanh phồng ra…

– Ỷ thúy viên?

Tống Thanh Thư trong lòng ghi nhớ cái tên này, một chưởng đem đối phương đánh ngất đi.

Sau khi cởi trói, Đào Hồng, Liễu Lục nhanh chóng mặc lại y phục, Tống Thanh Thư vừa tới gần, thì hai nha hoàn co rút người lại.

– Là ta…

Tống Thanh Thư đem cái khăn che mặt kéo xuống, nhìn hai nàng nói.

– Tống đại nhân…

Hai nha hoàn nhìn thấy người quen thuộc, mừng đến phát khóc.

– Hiện tại cấp bách, không cần nói nhiều, ta trước tiên đưa ngươi ra ngoài Đông phủ, vì còn phải cứu thiếu phu nhân.

Tống Thanh Thư nhanh chóng nói.

– Tống đại nhân, trước cứ cứu thiếu phu nhân đi, nàng đang gặp nguy hiểm.

Hai nha hoàn cùng một lời nói.

– Nhưng các ngươi ở lại chỗ này quá nguy hiểm, nhỡ có người đến, các ngươi sẽ không cách nào chạy thoát. Đừng cãi lời, đi mau.

Tống Thanh Thư lắc đầu, không đợi hai nha hoàn biện bạch, liền mỗi tay ôm một nha hoàn về tường viện Đông phủ bay đi.

Tống Thanh Thư vì vội vã cứu Song Nhi, nên vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, hai nha hoàn thấy bên tai tiếng vù vù vang vọng, đến khi phản ứng lại, thì đã ở bên ngoài Đông phủ rồi…

– Các ngươi trước cứ về Vi Tước phủ, ta đi cứu các thiếu phu nhân của các ngươi.

Tống Thanh Thư mới vừa nói xong liền biến mất, hướng về Đông phủ bay đi.

Hai nha hoàn đồng thời rơi vào trầm mặc, trong quan niệm của các nàng, hạ nhân chỉ có hy sinh chính mình để cứu chủ nhân, vì lẽ đó ở trong Đông phủ hai nàng đều nói để cho Tống Thanh Thư đi cứu thiếu phu nhân của các nàng, nào ngờ Tống Thanh Thư trong đầu không phân biệt, cứ như vậy đem hai nàng cứu trước đưa ra ngoài.

– Tống đại nhân so với những người khác so ra, không giống… không giống nhau.

Đào Hồng thở dài nói.

– Đúng đấy…

Liễu Lục hai mắt cũng có chút thất thần.

– Hy vọng Tống đại nhân đem thiếu phu nhân cứu ra bình an.

Bây giờ Tống Thanh Thư vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, ở trong Đông phủ xẹt qua, giống như một con cú đêm, đám hộ viện đông đạo, nhưng không ai chú ý tới trên đỉnh đầu mình có kẻ xâm nhập.

Thân trên không trung, toàn bộ bố cục Đông phủ, Tống Thanh Thư nhìn không sót chỗ nào, rất nhanh tìm tới phía góc đông bắc Ỷ thúy viên, chú ý tới đám thị vệ đứng gác chung quanh, Tống Thanh Thư nhướng mày, không muốn đánh rắn động cỏ, lặng lẽ từ phóng lên trên nóc tiến đến.

Dựa theo phía dưới gian nhà âm thanh truyền đến, Tống Thanh Thư cũng tìm gian phòng của Đông Ngạc Luân Đại, móc ra một mảnh ngói trên nóc nhà, Tống Thanh Thư đưa mắt nhìn xuống.

– Thiếu phu nhân, ngươi có thể chịu đựng rất tốt đấy, đã trúng độc của ta, lại có thể duy trì thanh minh đến bây giờ.

Nghe được câu của Đông Ngạc Luân Đại, Tống Thanh Thư cả kinh, Song Nhi đã bị trúng độc?

– Ta và Đông gia không thù không oán, vì sao ngươi lại ba lần bốn lượt cứ nhằm vào ta?

Một giọng nữ nhân run run truyền đến, Tống Thanh Thư di chuyển ánh mắt, thấy bên giường đang ngồi một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt ửng hồng, trên trán tươm ra những giọt mồ hôi, hai tay bấu lấy thật chặt sự thành giường, những đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức trở nên trắng bệch, không phải Song Nhi thì còn là ai?

– Không thù không oán?

Ngạc Luân Đại cười lạnh.

– Thiếu phu nhân đương nhiên cùng Đông gia không có thù gì oán, nhưng phu quân ma quỷ kia của thiếu phu nhân thì lại không như thế.

– Tiểu Bảo?

Song Nhi thất thần, nghi hoặc hỏi.

– Hắn làm gì mà đắc tội với Đông gia?

– Lúc trước Vi Tiểu Bảo vô lại kia, giúp hoàng thượng diệt trừ Ngao Bái, có thể nói đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, hắn không đem Đông gia để vào ở trong mắt, lại dám trêu ghẹo danh xưng của phụ thân ta!

Đông Ngạc Luân Đại đem chuyện ân oán ngày trước nói kể lại rồi nói.

– Phụ thân ta đại lượng không tính toán với hắn, có điều ta thì hàm dưỡng không tốt như vậy. Đáng tiếc Vi Tiểu Bảo đã đi đời nhà ma, ta muốn báo thù cũng báo không được, cho nên mới đem mục tiêu trả lên trên thân thể mấy phu nhân của hắn.

– Tiểu Bảo hắn nói như vậy cũng không có chú ý gì, hắn không phải cố tình mạo phạm đến Đông gia, nếu vậy ta thay mặt hắn hướng về các ngươi tạ lỗi.

Song Nhi cũng đã rõ ràng rồi đầu đuôi câu chuyện, cố gắng tỉnh táo nói.

– Nếu như lời tạ lỗi hữu dụng, trên đời này sao còn có nhiều ân oán như vậy?

Ngạc Luân Đại khinh thường khoát tay áo.

– Hừ… Vi Tiểu Bảo gây nghiệt, hắn không trả được, thì cứ để phu nhân của hắn trả thay cũng tốt…

– Rõ ràng là Tiểu Bảo khi còn sống, Đông gia các ngươi không dám tìm tới, bây giờ ở đây lại nói mạnh miệng, quả thực là buồn cười.

Song Nhi rất nhanh đánh gãy lời của đối phương.

– Tùy tiện phu nhân muốn nói thế nào cũng được.

Đông Ngạc Luân Đại cũng không tức giận, trái lại say mê nhìn Song Nhi nói.

– Phu nhân bây giờ có phải là cảm thấy cả người như nhũn ra tỏa nhiệt, ở bên dưới hạ thể là phảng phất bị trùng phá, bên trong như đê đập tràn ra hồng thủy, dâng trào ra?

Nói xong hắn sỗ sàng nhìn xuống giữa hai chân Song Nhi, nơi đáy quần nàng quả nhiên chất lỏng dịch nhờn đã rỉ ra làm thấm ra ướt bên ngoài làn vải lụa quần…

– Vô liêm sỉ!

Song Nhi quát mắng, chỉ tiếc bởi vì tác dụng dược lực, giọng nói mắng ra phảng phất như hờn dỗi vậy.

– Ngươi cho ta uống dược vật gì?

– Dược vật này có cái tên phi thường dễ nghe, gọi “Mê Xuân Tửu” chỉ thua đệ nhất dâm dược thiên hạ “Kỳ dâm hợp hoan tán” mà thôi, dược vật này không cần nói đụng vào, chỉ cần pha rượu ngửi một hồi thì thân thể cũng đã không chịu được, huống chi thiếu phu nhân vừa rồi lại được ta cho ăn nhiều như vậy…

Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to.

– Phu nhân có biết dược vật này là nơi nào đến?

Song Nhi đỏ mặt phi một cái:

– Loại hạ lưu này, làm sao ta biết.

– Đây chính là phu quân của thiếu phu nhân đưa cho ta.

Đông Ngạc Luân Đại cười đắc ý vô cùng.

– Cái gì?

Song Nhi trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, lập tức lắc đầu nói.

– Không thể nào, ngươi gạt ta.

– Vi Tiểu Bảo khi còn sống thời điểm là đệ nhất tâm phúc của hoàng thượng trước mặt mọi người, vào lúc ấy xác thực ta không dám manh động, đành phải giả vờ kết giao cùng hắn, để tìm tới trên người hắn lộ ra sơ hở.

Đông Ngạc Luân Đại nhớ lại chuyện ngày trước, sắc mặt trầm xuống.

– Dược vật này chính là ngày nào đó cùng hắn đi đến Dương Châu, trước đây Lệ Xuân viện có sử dụng một loại rượu thuốc Tây Vực tên là Mê xuân tửu, không giống với các loại rượu thuốc thông thường, loại rượu này sẽ không làm cho người uống say hôn mê bất tỉnh, mà chỉ kích thích sự đòi hỏi tiềm tàng dục vọng trong thân thể, có thể khiến người bất tri bất giác bị trầm luân sa đọa, sau khi tan rượu sẽ lầm tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là do bản thân mình muốn…

Nghe hắn nhấc lên Lệ Xuân viện, Song Nhi biết rằng có thể đúng là Tiểu Bảo đã đưa hắn, toàn thân nàng liền lạnh ngắt.

– Nhắc tới đúng là mỉa mai.

Đông Ngạc Luân Đại đứng lên, từng bước áp sát tới bên giường Song Nhi.

– Vi Tiểu Bảo cho ta dược vật, ta lại dùng ở chính trên thân thể thiếu phu nhân của hắn. Hắn dưới suối vàng nếu có biết chắc chắn là chết không nhắm mắt, ha ha…

Đông Ngạc Luân Đại cất tiếng cười to, nhìn thấy ánh mắt Song Nhi dần dần mê ly, càng đắc ý:

– Chỉ là đáng tiếc, để cho nhị phu nhân họ Phương kia chạy mất, vốn là ta là dự định bắt lấy cả hai phu nhân của Vi Tiểu bảo, sẽ hý lộng trò nhất long nhị phượng, phát tiết trên người cả hai phu nhân của hắn, thì mới có thể giải được mối hận ngày trước a…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyệnCao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện Set, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật13-11-2022 08:05:05
Truyện ngẫu nhiên
Vắng chồng (Update phần 2)
Xóm nghèo (Update phần 95)
Phòng gym thời Covid (Update phần 5)
Yêu điếm (Update phần 28)