Làng chài

Phần 23

Lò dò vừa dắt chiếc xe đạp Trinh vừa căng mắt tìm biển số nhà mà Phong cho Trinh qua cú điện thoại vội vàng. Dù Trinh cũng đã nói trước với Phong là hết sạch tiền rồi và dẫu còn Trinh cũng không bao giờ nhả ra thêm đồng nào cho Phong nướng vào cái trò đỏ đen chết người ấy nữa nhưng Phong vẫn muốn Trinh đến và quả quyết là có điều bất ngờ dành cho Trinh. Nó làm Trinh khá tò mò và háo hức bởi cái cách Phong nói vừa có gì đó bí mật vừa có gì đó thú vị đang chờ Trinh.

Biển số nhà theo địa chỉ của Phong đưa đã hiện ra trước mắt, chẳng phải tiệm cầm đồ, không phải quán nước cũng chẳng phải quán ăn mà là một nhà nghỉ bình dân. Ngôi nhà ba tầng quét ve vàng đã xỉn màu bởi bụi đường bám, cái biển Nhà Nghỉ treo phía trên lệch hẳn một bên như muốn rơi xuống, tấm rèm thưa trước cửa thi thoảng đung đưa để lọt ánh sáng nhờ nhợ từ phía trong ra làm Trinh có cảm giác không lành. Chưa kịp nhìn kỹ lại xem có đúng địa chỉ hay không thì Phong đã bước nhanh ra khỏi tấm rèm cửa nở nụ cười tươi rói đón Trinh.

– Sao em lâu thế? Anh chờ mãi! Nào vào đây với anh đi!

Trinh ngỡ ngàng nhìn người yêu miệng lắp bắp hỏi và giương đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn Phong:

– Sao lại vào đây! Đây là nhà nghỉ mà anh!

Mặc kệ sự ngạc nhiên pha chút sợ sệt của Trinh, Phong vẫn giằng lấy chiếc xe từ tay Trinh dắt vào giọng dịu dàng:

– Em cứ theo anh! Hôm nay anh có điều bất ngờ dành cho em! Anh muốn mình có không gian riêng và mới mẻ…

Giọng nói van nài bàn tay Phong kéo làm Trinh cứ như bị thôi miên mà bước theo trong đầu chẳng nghĩ được gì cho đến khi cánh cửa phòng mở ra để mùi nước hoa xịt phòng nồng nặc xộc vào mũi Trinh mới bụm mặt giọng hơi cau có hỏi Phong:

– Sao lại dẫn em vào đây! Anh biết chỗ này là chỗ dành cho hạng người như nào không?

Phong chẳng buồn trả lời mà đóng vội cửa phòng lại như sợ Trinh đổi ‎ý chạy khỏi rồi kéo Trinh vào giường để Trinh ngồi xuống. Cái nệm lò xo vẫn còn rung rinh bởi cú thả mình của Trinh thì Phong đã gần như quỳ xuống bên cạnh giường, gương mặt tươi tỉnh và ánh mắt sáng ngời đã chuyển qua ủ dột vào buồn bã lúc nào không hay. Cất cái giọng thểu não Phong hướng ánh mắt vào Trinh:

– Em ạ! Anh có chuyện quan trọng này muốn nói! Trước khi nói ra anh muốn e biết rằng anh luôn yêu em, tin tưởng em và anh chưa bao giờ quên ý định cưới em làm vợ cả.

Trinh nghe rõ từng từ nhưng chẳng hiểu gì cả, trợn tròn mắt nhìn người yêu vẫn đang ngồi như quỳ dưới chân Trinh cất giọng lo lắng:

– Có chuyện gì nghiêm trọng thế anh! Sao không nói ở nhà mà phải đến tận đây? Anh làm em chẳng hiểu gì cả…

Ngừng một lúc giọng Trinh lại trở lên buồn bã:

– Hay anh có ai khác rồi phải không, a phản bội em rồi đúng không…

Lời Trinh còn chưa dứt Phong đã nhảy chồm lên bên Trinh đưa đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôi nắm chặt lấy tay Trinh giọng phân bua:

– Không! Làm gì có chuyện đấy! Em là tình yêu duy nhất của anh! Không đời nào anh làm thế với em cả…

Ánh mắt đã bớt đi nỗi buồn nhưng sự lo lắng lại tăng thêm trong giọng Trinh:

– Vậy có chuyện gì! Anh nói ngay đi đừng úp mở thế này nữa!

Buông đôi bàn tay búp măng trắng hồng của Trinh ra, Phong lùi lại thả mình xuống chiếc ghế gỗ ngay gần chiếc giường. Từng đầu ngón tay luồn lên đầu vày vò mái tóc đã rối bời sẵn. Cúi người một lúc Phong cuối cùng cũng đưa tay lấy trong túi quần ra một mảnh giấy nhàu nát đưa cho Trinh giọng buồn bã:

– Em xem cái này đi!

Chẳng chờ Phong đưa tận tay Trinh đã vội vàng đón lấy tờ giấy đọc. Vừa lướt qua được một lượt giọng Phong đã đều đều vang lên:

– Anh xin lỗi! Tại anh cứ ham quá nên bây giờ nợ người ta như thế! Nếu không có tiền trả trong tối nay thì anh sẽ bị họ lên trường báo ban giám hiệu, họ còn dọa sẽ về tận nhà anh để làm cho ra nhẽ!

Vừa cầm tờ giấy vừa nhìn người yêu gần như đã gục người trên ghế Trinh vừa thương vừa giận, muốn gào lên cho hả cơn uất ức nhưng rồi cũng cố kìm lại để động viên:

– Sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ! Giờ anh đi khất người ta đi rồi mai anh và em đi vay bạn bè để trả cho họ.

Phong lắc đầu quầy quậy:

– Không được đâu em, người ta đã cho anh 3 ngày để đi vay rồi mà số nợ bạn bè của anh cũng nhiều lắm, giờ chẳng vay được ở đâu nữa, cả cái xe máy giấy tờ cũng bị giữ rồi. Ông đấy mà làm thật thì anh sẽ bị đuổi học, mẹ anh lại bị bệnh tim nữa nếu mà biết tin anh chẳng biết mẹ sẽ như thế nào.

Cái giọng Phong đến đoạn cuối thì đã gần như khóc làm Trinh bối rối, hàm răng trắng ngần liên tục cắn vào bờ môi như muốn tìm phương án cho Phong nhưng càng nghĩ càng chẳng ra được cái nào khả thi. Một vài trăm Trinh có thể vay mượn được chứ gàn chục triệu thế này thì đào đâu ra. Đang nghĩ nát óc không ra chợt Phong lên tiếng…

– Vẫn còn có một cách nhưng em phải giúp anh may ra sẽ được!

Như người chết đuối vớ được cọc Trinh lao đến bên Phong lay bờ vai giọng khẩn trương:

– Cách nào! Cách gì! Anh nói ngay đi! Nếu cần đến em giúp đỡ thì không cần phải hỏi ý kiến em đâu! Anh nói ngay đi để em làm!

Buồn rầu ngước mắt nhìn Trinh, bàn tay phong kéo Trinh vào ngồi trong lòng thủ thỉ:

– Em chắc chắn là làm được nhưng anh sợ em không chịu nổi?

Rúc sâu mái tóc mượt mà vào ngực Phong, Trinh thỏ thẻ:

– Anh đừng ngại! Mình đã là của nhau thì không bao giờ em sợ khổ cả, miễn là sau đợt này anh đừng bao giờ dính đến cờ bạc nữa nhé!

Vẫn ôm chặt Trinh vào lòng Phong đắn đo:

– Nhưng anh chẳng muốn em khổ chút nào! Anh thương em lắm!

Ngẩng đầu lên nhìn người yêu, Trinh cương quyết:

– Anh cứ nói đi, em chịu khổ từ bé quen rồi! Anh không phải sợ…

Phong ngập ngừng:

– Nhưng cái này, cái này… – Không nhưng nhị gì hết, anh nói luôn đi không muộn rồi…

Cái giọng dứt khoát của Trinh làm Phong chẳng biết nói gì hơn đành nhỏ nhẹ rót vào tai Trinh:

– Ông ấy… Ông ấy bảo… – Ông ấy bảo sao? – Ông ấy bảo nếu… nếu… nếu em với ông ấy một đêm thì sẽ không tính khoản nợ này nữa…

Từng câu nói rất nhẹ nhàng của Phong mà Trinh cứ ngỡ như từng hồi sét giật ngang tai. Đứng ngay dậy khỏi người Phong, mắt Trinh long lên nhìn người yêu:

– Sao anh không tát ngay vào mặt cái lão già khốn nạn ấy ngay đi! Loại người gì mà bỉ ổi đến thế! Ra điều kiện như thế thì khác gì bắt anh phải trả ngay cho lão ấy! Lão đấy bị điên rồi…

Những tưởng Phong cũng sẽ gật đầu đồng ‎ý với Trinh, nhưng không, Phong cúi mặt xuống nhỏ nhẹ:

– Dù sao lão vẫn cho mình một cơ hội mà em! Vậy nên anh mới bảo em phải chịu khổ…

Trinh bàng hoàng lùi lại vài bước nhìn Phong…

– Nghĩa là… nghĩa là…

Phong chuyển qua giọng nài nỉ:

– Chỉ một lần thôi mà em, thế anh mới nói là dù thế nào anh vẫn yêu em, vẫn lấy em làm vợ…

Trinh run người gào vào mặt Phong:

– Anh bị điên ah! Anh lấy em lấy người yêu anh ra cho kể khác mượn như mượn đồ vật thế ah! Tôi là người chứ không phải là điếm, Anh đừng có nhượng bộ lão. Đã thế để em đi báo công an…

Phong hốt hoảng kéo vội Trinh lại:

– Đừng… Đừng em! Làm thế a sẽ bị đuổi học! Bố mẹ anh biết thì đời nào anh được ở đây với em nữa!

Giọng Trinh đầy uất ức:

– Nhưng cũng không thể để lão ấy ép mình đến thế được… – Em đừng nói thế! Đấy là họ cho mình cơ hội rồi! Em hãy giúp anh! Hãy cứu anh đi! Anh hết cách rồi! Anh cùng đường rồi…

Giọng nói của Phong đã có chút nghẹn ngào làm Trinh thương xót, nhưng nghĩ đến lão chủ tiệm cầm đồ toàn thịt với cái dáng người thô kệch đôi mắt gian dối thì Trinh chỉ muốn nôn. Hình ảnh lão như tiếp thêm sức mạnh, Trinh cương quyết gạt tay Phong ra khỏi người:

– Không anh ạ! Không đời nào em làm thế đâu! Em sẵn sàng có thể chịu khổ chịu chết vì anh nhưng đây là chịu nhục anh ạ! Em không thể! Em xin lỗi! Giờ em sẽ về đi vay tiền xem được bao nhiêu thì trả đỡ cho lão ta chứ không thể nào bán mình cho lão được…

Trinh bước từng bước mạnh mẽ về phía cửa phòng, mặc kệ phong vẫn rên rỉ phía sau như con thú sắp chết:

– Em không thương anh ah! Làm sao vay đâu được! Mà vay được thì mình trả bằng gì! Em nghĩ lại đi!

Trinh hơi khựng người lại có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, một cảm giác xót xa bỗng trào dâng lên trong lòng:

– Vậy ra anh muốn bán người yêu anh hơn là đi làm trả nợ phải không? Sao anh cao cả thế! Em nói lại một lần nữa là KHÔNG BAO GIỜ và KHÔNG ĐỜI NÀO anh hiểu chưa!

Bước chân Trinh mạnh mẽ hơn về phía cửa phòng, Trinh muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tự, bỗng nhiên Trinh thấy ghê tởm mọi thứ trong này kể cả Phong đang ngồi ngay đấy. Cánh tay với lên để gạt cái chốt cửa trên cao thì đột nhiên một chiếc khăn mùi xoa mang theo mùi cồn áp thẳng vào miệng và mũi Trinh, kèm theo đáy là 1 bàn tay như gọng kìm giữ chặt lấy cơ thể Trinh. Bàng hoàng chưa kịp hiểu ra chuyện gì ngoài vài tiếng ú ớ và cái dãy nhẹ toàn thân Trinh bỗng trở nên vô lực, đầu óc trống rỗng rồi Trinh lịm đi bởi chiếc khăn mùi xoa đầy ete, bởi bàn tay của Phong, của người yêu Trinh…

Thông tin truyện
Tên truyệnLàng chài
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện xã hội
Ngày cập nhật05-03-2023 23:04:44
Truyện ngẫu nhiên
Chị Mây – O Lài (Update phần 3) - Cagiac
Hương đĩ (Update phần 9)
Cha và con cùng giao hợp (Update phần 10)