Làng chài

Phần 15

Vào một buổi tối khi mẹ và ngọc đi ăn cỗ bên nhà ngoại rồi chẳng hiểu sao bị trúng gió nhẹ phải nằm lại nghỉ bên đấy. Ngọc cũng ở cùng chăm mẹ để sáng hôm sau cùng về, nghe lão ta hí hửng báo tin mà Trinh rợn hết cả người. Mặc kệ lão ăn cơm một mình với đám người làm dưới nhà Trinh vẫn ru rú trên gác ôm đống sách vở với lý do là mệt không muốn ăn tránh phải chạm mặt lão. Trời tối muộn là Trinh lập tức khóa chặt cửa phòng lại, Trinh ám ảnh bởi bước chân của lão ta, sợ hãi bởi căn nhà rộng rãi giờ chỉ còn có 2 kẻ 1 là con 1 là người. Rồi thì vừa lo cho mẹ, vừa đề phòng lão nên Trinh học mãi cũng không vào. Hơi mệt mỏi vì không ăn uống mấy lại nghĩ ngợi nhiều nên Trinh kiểm tra cửa một lần nữa buông màn và thiếp đi mong trời nhanh sáng.

Chập chờn một lúc rồi Trinh cũng an tâm say giấc bởi chiếc chìa khóa phòng đã để dưới gối êm ái. Nhưng Trinh không ngờ rằng căn nhà này phòng nào cũng có chìa khóa phụ và khi bóng đêm bao phủ xuống cả căn nhà tĩnh mịch, chỉ thi thoảng có tiếng ôtô chạy ngoài đường vọng vào cũng là lúc ông bố dượng đểu cáng của Trinh đã có mặt bên giường. Bao ngày khao khát cái cơ thể nõn nà của Trinh giờ đã đến lúc lão tận hưởng. Lão run rẩy vén chiếc màn lên đưa cái tấm thân nung núc thịt vào giường, cổ họng của lão thi thoảng lại vang lên những tiếng ực nho nhỏ khi nuốt nước bọt. Lão tự biết hôm nay là cơ hội có một không hai nên đã không hề ngủ chỉ ngồi nhìn đồng hồ căn đúng 3h sáng mò vào đây. Lão mừng húm vì tính toán đúng giờ Trinh say giấc, cái công chăm bẵm chiều chuộng bảo vệ Trinh giờ đã đến lúc tận hưởng.

Nằm cạnh, sát vào hơn, sát nữa mùi cơ thể trinh nguyên của người con gái mới lớn đập vào mũi, toàn thân lão nóng bừng lên, đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôi trộm vòng qua bờ eo thon thả sau lớp áo ngủ của Trinh, lão lê sát thân hình béo ị của mình vào sát lưng Trinh, cái vật giống đực của lão căng phồng lên tự bao giờ bên trong chiếc quần đùi cọ vào mông Trinh. Đưa miệng đầy râu ria lởm chởm áp vào mái tóc Trinh hít hà, lão như con thú dữ vờn con mồi trước khi tận hường, từng ngón tay chạm khẽ vào bầu ngực nảy nở đang phập phồng theo nhịp thở, đôi chân lông lá áp sát vào cặp chân dài thẳng tắp của đứa con hờ. Con thú dữ bắt đầu hết kiên nhẫn, đưa dần những ngón tay như móng vuốt tách nhẹ cúc áo Trinh, từng cái từng cái một rất chuyên nghiệp và khéo léo. Khi lão hoàn tất công việc thì cơ thể nõn nà ấy cựa mình nằm ngửa ra giường phơi ra bộ ngực trắng ngần nhấp nhô trong chiếc áo lót dưới ánh đèn đường nhờ nhợ chiếu qua cửa sổ. Lão ngẩn ngơ nhìn vưu vật của tạo hóa, chao ôi! Cái đời lão chưa bao giờ thấy cái thân thể nào hoàn mỹ thế dù miếng bánh ngon lành ấy lão còn chưa bóc xong.

Cánh mũi Trinh thở đều trên gương mặt đẹp ngây thơ trong sáng không hay biết bàn tay lão đã khéo léo lột chiếc áo con của mình ra. Giờ đây trước mặt lão là hai của núi hùng vĩ vươn thẳng trên bộ ngực trắng ngần, sườn núi chạy thẳng tắp xuống cái bụng phẳng phiu như con đường quốc lộ trước nhà, nó bị chặn lại bởi chiếc quần thun mỏng manh bó sát vào vùng cấm càng khiến lão như hóa rồ. Lão áp cái miệng tham lam của mình vào một bên ngực đưa cái lưỡi thô nhám như con rắn độc lướt nhẹ cái đầu ti hồng hào. Lão không chịu thêm được nữa, úp mặt thẳng vào một bên mà nút mạnh, bàn tay thô nhám ôm lấy bên còn lại bóp. Mùi cơ thể con gái chưa biết đến mùi đàn ông xộc thẳng vào miệng vào mũi lão, cái cảm giác mềm mại mát rượi truyền từ đỉnh vú sĩ vào đôi bàn tay lão làm lão đê mê. Cái dục vọng đen tối căng phồng khắp từng mạch máu thớ thịt lão, gò thái dương lão giật giật cùng với thằng nhò đen trùi trũi dưới bụng đầy mỡ. Không còn sợ sệt gì, lão kéo mạnh quần Trinh xuống mặc cho hành động thô bạo của lão đã đánh thức cơ thể nõn nà ấy.

Choàng tỉnh bởi cảm giác lạnh lẽo và bị dày xéo trên cơ thể, Trinh cứng người mất vài giây để nhận ra cái bóng đen như con đười ươi đang liên tục phả hơi thở hôi hám vào mặt mình, tiếng nhóp nhép từ cái miệng tham lam và đôi bàn tay chiếm lĩnh các vị trí nhạy cảm trên cơ thể làm Trinh kinh hoàng. Trinh gồng sức giãy mạnh ra gào lên:

– Ông làm gì tôi! Ông cút ngay ra khỏi đây…

Nhưng làm gì có ai nghe thấy tiếng Trinh trong căn nhà rộng rãi vắng vẻ này, lão đáp lời Trinh trong tiếng khàn khàn bởi ham muốn:

– Chiều dượng đi! Rồi dượng sẽ cho con tất! Dượng yêu con, yêu từ lâu lắm rồi!

Cố kéo chiếc áo che bầu ngực tránh khỏi đôi mắt hau háu của lão đang nhìn vào, Trinh run run nói trong tiếng nấc:

– Ông cút đi! Tôi ghê tởm ông…

Tiếng nói vừa thốt ra từ cái miệng xinh xắn cũng là lúc lão dượng nhảy chồm thân hình lông lá từ đầu đến chân như con đười ươi lao vào Trinh. Lão đè cả khối thịt gần 1 tạ lên người làm Trinh muốn nghẹt thở, cái mồm lởm chởm râu của lão liên tục áp vào bộ ngực Trinh, bàn tay còn lại luồn xuống phía dưới để lột quần. Trinh gào thét dãy dụa, phía dưới thân thể lão trong từng tiếng ngắt quãng:

– Không! Cút đi! Cút đi đồ khốn nạn!

Càng dãy dụa thì bụng và đôi chân mịn màng của Trinh càng tiếp xúc nhiều với cái vật quái quỷ cứng như cây gậy chọc lên chọc xuống thân thể Trinh. Nó khiến cho ham muốn của lão dượng càng lên tợn và lão đẩy nhanh tiến độ nhằm chiếm đoạt cơ thể nõn nà này. Cả hai cái quần đã bị bàn tay thô bạo giật rách tơi tả, những miếng vải rách cứa vào đùi làm Trinh đau thấu tim, mọi thứ giờ đã phơi bày ra trước con quỷ dâm dục. Sự lạnh lẽo thấm vào vùng cấm làm Trinh như được tiếp thêm sức mạnh, ghé răng vào bàn tay đang chặn cổ Trinh dồn sức cắn thật mạnh, cơn đau bất ngờ làm lão dãy nảy người lên khiến cơ thể Trinh được thả lỏng. Lập tức Trinh đẩy lão qua một bên rồi lấy sức đạp thật mạnh vào bộ hạ lão. Tiếng rú như con lợn bị chọc tiết thoát ra khỏi cái miệng hôi hám át cả tiếng khóc của Trinh. Dù đau đớn thấu tim nhưng khi nhìn thấy cái cơ thể trần truồng của Trinh đang loay hoay chui khỏi màn để trốn chạy thì lão chẳng còn cảm thấy gì từ vết cắn và cái đạp nữa.

Lao thân hình nung núc thịt đè Trinh suống sàn nhà lạnh toát lão giang tay tát thật mạnh vào gương mặt hốt hoảng cực độ và đầm đìa nước mắt của Trinh. Cái tát từ cánh tay toàn thịt và thịt của lão làm Trinh nổ đom đóm mắt súyt chút nữa ngất đi, có cái gì mằn mặn thấm vào đầu lưỡi của Trinh, chưa kịp đưa tay quẹt miệng xem đó là gì, cái tát thứ hai lại giáng xuống làm Trinhg đập hẳn đầu vào sàn nhà, giọng lão rít lên như một con rắn độc:

– Mày cắn ai hả con đĩ này! Sướng không muốn sướng muốn khổ àh! Mày gào lên đi xem ai giúp mày, mà có người giúp mày thì sao. Ba mẹ con mày mà tao đuổi ra khỏi nhà có dám về bên nhà thằng bố mày ở không hay là lại ra đứng đường cả lũ. Tao với con mẹ mày chẳng có hôn thú gì thế nên chúng mày chỉ như người ở thôi, đừng có mà ra vẻ trinh nguyên. Tao mà đuổi thì cả nhà thành hoa dại cỏ dại ngoài đường cho mấy thằng nghiện nó dày xéo hết biết chưa? Biết điều nằm im đấy tao vẫn còn tử tế.

Cơn đau rát trên khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt có lẽ không bằng những lời nói trắng trợn của lão. Phải! Lão nói đúng quá, cả ba mẹ con giờ lão đuổi thì chẳng thể sống được khi đã quen ăn trắng mặc trơn, 2 cái tát thật lực, cú vật người xuống sàn và những câu chửi rủa của lão khiến cơ thể Trinh rã rời chẳng thể nào ngọ nguậy được, đôi bàn tay vô lực đẩy thân hình lên không được, nhịn đói từ chiều càng không giúp gì cho đôi chân rã rời bởi vật lộn. Trinh chỉ còn dãy dụa phản kháng yếu ớt trong tuyệt vọng khi thân thể lông lá của lão kèm hơi thở phì phò áp lên từng khúc thân trắng ngần của mình. Tiếng thờ ồ ề của lão càng rõ hơn, cái miệng đầy nhớt dãi áp lên bầu ngực Trinh, lão hả hê luồn tay xuống kê cái đầu tù tù bóng nhảy vào cửa mình Trinh, quẫy đạp chẳng làm được gì khi cả thân thể và tâm hồn Trinh bị đánh choáng váng.

Cái vật ghê tởm tách mép lao vào vội vã, nó trượt dọc lên theo con lạch nhỏ bật ra khỏi chiếc mu khiến lão dượng càng nôn nóng vội vã, lão thò hẳn tay xuống dí vào rồi trân người ấn xuống. Cảm giác như có ai đấy xé toạc thân thể mình ra mà trinh không có sức kêu, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt giờ đã oán hận nhìn vào kẻ làm dượng mình. Nhưng lão có thèm để ý đến cái gương mặt Trinh đâu lão còn đang sung sướng tận hưởng cơ thể trinh nguyên. Những cú đi vào cơ thể Trinh vang lên tiếng lạch bạch và nỗi đau xé lòng, Trinh lả người đi trong nỗi đau đớn và ê chề. Mỗi lần cái bụng mỡ đập vào người trinh kèm cơn đau rát phía dưới cơ thể vọng lên Trinh lại vẽ cho mình những hình ảnh như cô bé bán diêm.

Phạch, cái đau xé toạc thân thể: Trinh nhìn thấy mẹ vui vẻ bán hàng, thu tiền, đon đả chào khác với nụ cười tươi rói trên môi.

Phạch, rát buốt nơi cửa mình: Trinh thấy em đùa vui với lũ bạn trên chiếc mini nhật mới cứng mẹ mua cho quay lại vẫy tay chào Trinh đi học.

Bạch, cú thúc sâu đau thấu tim gan: Trinh cầm tờ giấy đỗ đại học rời khỏi căn nhà ghê tởm, Phong đón Trinh trong vòng tay che chở vỗ về từng cơn đau trong Trinh.

Khi hơi thở lão ồ ề nặng nhọc và cái vật kinh tởm căng phồng trong người Trinh: Trinh thấy bố nhìn Trinh rồi lặng lẽ quay đầu bước đi về phía con sóng dữ. Trinh đưa đôi tay như muốn kéo bố lại gào thét lên “Bố ơi! Sao bố nỡ bỏ lại chúng con? Sao bố để con khổ thế này! Bố mang con đi với con muốn bên bố, bên Chích Chòe”

Và lúc lão dượng nhấc cái tấm thân nhơ nhớp ra khỏi cơ thể Trinh với khuôn mặt hả hê thỏa mãn cũng là lúc Trinh không còn tin vào câu chuyện cổ tích nào nữa. Trinh không chết gục như cô bé bán diêm mà tâm hồn Trinh đã chết, chết như đóa hoa dại bên đường không ai hay biết.

Lão bỏ đi rồi chỉ còn Trinh nằm lại cái sàn nhà lạnh ngắt, cả vùng dưới đau rát như ai đấy cầm dao xể ngang dọc, Trinh chẳng buồn ngồi dậy cứ để mình lão lồ giữa phòng, ánh mắt trân trân nhìn lên trần. Trinh đã mất đi đời con gái bởi con quỷ khốn nạn trong nhà, bởi kẻ mà Trinh dã từng yêu quý coi như cha mình rồi Trinh cười, tiếng cười như điên dại, như mỉa mai cuộc đời, mỉa mai những câu chuyện cổ tích. Nhưng chẳng cười được lâu, Trinh lại khóc, khóc cho sự mất mát, khóc cho số phận của mình, khóc cho cái giá của từng miếng ăn ba mẹ con Trinh vẫn ăn hàng ngày.

Cười, khóc, nấc, trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, Trinh lịm đi lúc nào không biết, chỉ khi được đánh thức bởi những tiếng thở phì phò và cảm giác đau rát trở lại phía dưới Trinh mới mở mắt. Vẫn là lão dượng, hình như chưa thỏa mãn và còn tiếc rẻ, lão quay lại để tiếp tục nhấp nhô cái thân toàn thịt đầy lông trên đóa hoa bị dày xéo cả đêm vẫn còn vương nơi sàn nhà. Trinh không buồn dãy dụa mà làm sao dãy dụa khi cơ thể Trinh bải hoải khi tâm hồn Trinh đã chết. Mặc cho trời đã sáng trưng kẻ khốn nạn ấy vẫn cưỡi lên thân thể phía dưới rống lên từng tiếng khoái lạc. Bỗng cái cửa phòng bật tung, lão hốt hoảng dừng lại nhìn ra. Nơi cửa phòng Mẹ Trinh đang giương ánh mắt căm hận nhìn vào…

Thông tin truyện
Tên truyệnLàng chài
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Set, Truyện sex dài tập, Truyện xã hội
Ngày cập nhật05-03-2023 23:04:44
Truyện ngẫu nhiên
Chuyến xe bus số 13 (Update phần 258)
Hận tình (Update phần 7)
Đụ nhau thời ở trọ (Update phần 2)
Ngã rẽ cuộc đời (Update phần 28)
Xuyên qua hiện tại (Update phần 5)