TruyenSexVIP.net > Chat sex > Dĩ vãng nhạt nhòa

Dĩ vãng nhạt nhòa

Phần 176
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Ba Thới không biết con Thủy nhắn tin thì còn là một chuyện, chuyện nữa là đầu óc bị căng thẳng mệt mỏi tiền bạc thúc ép, anh ta cũng không chú ý luôn cái thằng xe ôm bên đường cũng lặng lẽ bám theo

Con Diệu với con Khanh xách xe đi khỏi nhà chạy xuống quán Thuyền Xưa thì thằng Nghĩa đang ngồi xéo bên cổng nhà mấy cô cũng xách xe đi theo, rồi khi thấy 2 con nhỏ mình theo dõi ngồi vào bàn với tay đàn ông ra ngân hàng lần trước, nó cũng kiếm một cái bàn gần đó ngồi uống nước, vốn dĩ thằng Nghĩa là lính bên nhánh của Bình, mà Bình thì còn chưa ngang hàng được với Ba Thới thì dĩ nhiên nó không biết Ba Thới cũng là phải thôi.

Thấy Ba Thới quay qua gọi nước cho hai con nhỏ, đột nhiên thằng Nghĩa nó nhớ tới việc Hương giao là tìm cách ghi âm coi họ bàn bạc cái gì, nó thò tay vô túi quần mân mê cái ghi âm mà lần trước Hương đưa và chỉ nó cách dùng băng keo hai mặt, nó suy nghĩ chút rồi mắt nó sáng lên khi thấy cái bàn trống kế bên bàn Ba Thới, nó nhìn quanh, thấy 1 con nhỏ bồi bàn có vẻ lanh lợi đang đứng gần đó, nó ngoắt con nhỏ lại, em, anh có cái này nhờ em nè, rồi nó móc trong túi ra tờ 200k tuồn vô tay con nhỏ, con nhỏ ngẩng ra, anh nói đi, giúp được em giúp, chứ biết chuyện gì đâu mà lấy tiền của anh, lỡ chuyện phi pháp thì chết em sao

Thằng Nghĩ thể hiện ra hết vẻ thật thà mà nó có được, rồi nó nháy mắt với con nhỏ, bên kia là bà chị dâu anh, bả có ý ngoại tình với thằng cha đó, chồng bả là anh của anh thì bận đi làm, ổng nhờ anh đi theo bả kiểm tra coi phải vậy không, nên giờ anh nhờ em, nó lấy cái ghi âm và hai khúc băng keo hai mặt ra, em dán cái này dưới mặt dưới cái bàn kia, rồi kiếm cách nào cho họ chuyển qua bàn đó ngồi được không, em làm xong anh cho em 200k, nếu ghi âm lòi ra bả ngoại tình thì anh cho 300k nữa. Con nhỏ suy nghĩ chút rồi gật đầu, Nghĩa đưa nó cái ghi âm và 2 miếng băng keo, nó quay qua cái bàn đó rồi lui cui làm như lau bàn, con nhỏ dán lẹ cái ghi âm xuống mặt dưới bàn, sát vô giữa tâm, rồi quay qua bàn Ba Thới, anh chị ơi, bàn này có khách quen đặt sẵn cơm trưa, bàn kia em lau sạch rồi, anh chị qua bên đó ngồi được không, giúp em đi, hồi nãy anh này vô mà lúc đó em bưng nước lu bu nên quên nói anh.

Ba Thới vốn đang đợi 2 con nhỏ nước nôi xong sẽ vào việc mượn tiền, nghe con nhỏ làm bồi nó lằng nhằng, anh ta kêu con Diệu và Khanh dời qua kia ngồi phức, thế là cả hội bu qua đó

Đâu khoảng nữa tiếng sau thì thằng Nghĩa thấy con Diệu nó nói chuyện với Ba Thới xong, nó lấy dt ra nhắn tin gì đó rồi nó chia tay Ba Thới, thằng Nghĩa thấy Ba Thới mỉm cười gọi tính tiền thì nó nhét luôn 600k vào tay con nhỏ, anh đi theo bả nữa, em cầm tính tiền ly nước dùm anh, dư thì em lấy nốt đi, rồi chờ cho ba người bên bàn Ba Thới quay ra lấy xe, thằng Nghĩa chạy lẹ lại mò dưới mặt bàn, nó giựt cái ghi âm lẹ ra xong đi nhanh ra bãi xe nhanh tay dắt xe nó ra, thấy con Diệu chở con Khanh chạy đi, nó chạy tà tà theo, tý sau thấy hai con ghé vào quán café Phố, một quán café nằm gần trường đại học sư phạm trên đường Nguyễn Văn Cừ, thằng Nghĩa gửi xe rồi vô theo. Chút sau nữa nó thấy người đàn ông đeo kiếng trắng lần trước vào quán gặp 2 con nhỏ, nó nhìn quanh thì thấy mấy bàn trong khu phòng lạnh đều kín khách, không thể xài lại chiêu hồi nãy nữa, nó bỏ 3 người đó ở đó, nó quay ra lấy xe chờ sẵn. Đâu khoảng 30 phút sau thì tay đeo kính trắng đi ra, nhớ lời Hương dặn bám đuôi coi tay đó là ai, nó xách xe chạy theo cùng hắn ta qua mấy con đường, chút sau thấy anh ta chạy vào một công ty trên đường Sư Vạn Hạnh, đợi anh ta đưa xe cho bọn bảo vệ rồi vào trong, nó đưa dt lên chụp hình cái bảng hiệu công ty rồi nghĩ ngợi chút, nó dt cho Hương, kể lại cho cô nghe toàn bộ diễn tiến sự việc, nó đợi Hương suy nghĩ chút rồi cô bảo nó làm như vậy… Như thế

Cúp dt Hương xong, thằng Nghĩa điềm tĩnh… Chạy xe vào cổng công ty, rồi nó tấp xe lại chốt bảo vệ, anh cho em hỏi, hồi nãy thấy có anh đeo kiếng trắng chạy xe PCX vô, em nhìn sau lưng giống ông anh mà em quen hồi xưa, cho hỏi phải ổng là anh Bình phó phòng kinh doanh không anh, em hỏi thôi, nếu đúng thì xin mấy anh cho em vô gặp, em là em xã hội của ảnh, tại mất liên lạc lâu mà hồi nãy em uống cà phê bên kia đường, nhìn sang thấy giống giống, nhưng giờ nhớ kỹ rồi mới dám qua hỏi

Thằng bảo vệ nó nhìn thằng Nghĩa, thấy thằng này có vẻ thư sinh thật thà, nó cười, mày nhầm rồi, anh đó là anh Sa, giám đốc của công ty, chứ Bình phó phòng gì ở đây

Thằng Nghĩa nghe vậy, nó tặc lưỡi, thôi chắc em nhầm, cám ơn mấy anh nhé, rồi nó chạy xe đi, xong nó dt cho Hương, Hương nghe nó báo cô mừng quá, thôi giờ em mang hết hình chụp và ghi âm làm được ở Thuyền Xưa về đưa liền cho chị, rồi quay về nghĩ ngơi đi, chờ chị sắp xếp. Cúp máy thằng Nghĩa xong, Hương dt cho Lành, sáng giờ em theo Ba Thới sao rồi, nghe Lành báo là Ba Thới đang đi vô ngân hàng rút tiền với con Diệu, Hương cám ơn nó rồi cúp máy, xong cô phóng xe đi ra điểm hẹn với Nghĩa ngay, phải khẩn trương mới được, mình không còn nhiều thời gian nữa, cô chắp nối báo cáo của Nghĩa và Lành lại, cô hiểu là thằng Sa đã bơm thêm tiền cho Diệu để cứu Ba Thới rồi, tiền lớn bung ra thì ai bung khơi khơi bao giờ

Thằng Lành giả vờ ghé vào quầy ngân hàng gần chổ Ba Thới đứng, thấy máy đếm tiền của ngân hàng nhảy số 200 tờ cho xấp 500k kia, rồi thấy Ba Thới hý hoáy viết cho con Diệu một tờ giấy, nó liếc qua thấy ghi là giấy nhận nợ. Ba Thới giao giấy cho con Diệu xong cầm cục tiền 100 triệu đó ra về, nó chạy theo thì thấy anh ta về lại tiệm massage, nó tiếp tục dựng xe làm xe ôm tiếp, rồi móc dt ra báo cáo diễn biến cho Hương

Sáng nay Hạnh lên ngân hàng, sau một buổi sáng mệt mỏi xem xét ký nháy mấy hồ sơ cho nhân viên để trình anh Tính ký chính xong thì cũng hết buổi sáng. Đang đi ăn trưa thì thấy dt của Phương gọi cho mình, cô nhíu mày. Mấy hôm nay thực ra cô cũng ngại với Phương vì hôm rồi mình ghen mà nói năng thất thố với bạn. Quen Phương mấy năm, cô cũng hiểu tính bạn cô không phải người tùy tiện, tuy nhiên có một điều là Phương sống và nghĩ thoáng hơn cô, dù không đến mức như Hương nhưng cũng mạnh dạn giao tiếp xã hội chứ không khép kín và lặng lẽ như cô. Nhưng cô cũng hiểu tính cách người tình của cô lắm, mặc dù gã cũng không phải loại đàn ông thấy gái là muốn gạ gẫm tình dục nhưng cũng không phải là thầy tu ăn chay gõ mõ. Thật lòng cô bây giờ rối lắm, nghi thì có nhưng nói thẳng thì ngại, vì về danh nghĩa thì bạn cô vẫn còn người yêu, nhưng trai gái đi làm chung cô nam quả nữ thế kia, nói không có gì thì cũng khó tin lắm, nhất là… Thằng dâm dục đó, cô không hiểu gã thì ai hiểu gã, cái trò mỡ để miệng mèo thì mèo nào tha bây giờ, nhưng nghĩ thì nghĩ, nếu người ngoài thì mình còn dễ, đây lại là bạn thân, rất thân, nên mới khó. Thở dài, bấm nút trả lời thì cô nghe Phương nói gã báo cô là sáng mai về tới, nhờ cô báo Hương dùm luôn. Hạnh nghe gã nhờ Phương nói dùm như thế, cô càng bực, bộ thằng dâm dục không có dt hay sao, cô giận dỗi hỏi lại Phương thì nghe nó cười ha hả, mày ghen tao nữa ah, gã đang bận chạy xe, nên không gọi cho mày được, tao là bạn thân của… Hai bên, tao chấp nối dùm là tao có tội ah, Hạnh cười ha hả, thôi em xin lỗi chị Phương, vậy được chưa, rồi cô cúp máy.

Nuốt vội dĩa cơm sườn nhạt nhẽo xong Hạnh chạy qua khách hàng, cô xem xét hồ sơ, trao đổi xong với anh chủ doanh nghiệp đó rồi cô đi lên văn phòng Sĩ Hùng thì thấy đã 14h chiều. Lúc này công nhận là cô cũng mệt lắm, thu nhập thì khá đó, nhưng chạy đôn chạy đáo cả hai bên, cũng may Yến làm việc rất tốt, chịu học hỏi và nghiên cứu, nên cũng khỏe cho cô, mình nó làm bằng 3 người mà. Hạnh hiểu lý do vì sao bạn mình nỗ lực, với bọn cô mà có công việc trong một công ty tầm mức như Sĩ Hùng, được người ta trọng dụng và cư xử đàng hoàng nên ai mà không nỗ lực, huống hồ là còn có gã đỡ đầu, thì còn lên nữa.

Hạnh giở mấy hồ sơ của tổ cải cách ra miệt mài ghi chép, đánh dấu, rồi ký duyệt những cái Yến soạn sẵn để còn trình lão tam xong thì cô bắt đầu suy nghĩ về việc tư vấn cho anh 4 cách thức rửa tiền, và dù anh 4 không nói nhưng cô hiểu yêu cầu của anh là nhanh, gọn và giảm thiểu chi phí, mấy hôm nay rà soát tài sản của anh 4, Hạnh thấy ra tiền mặt của anh thì vừa đủ cho hệ thống vận hành, nhưng bất động sản nhà đất thì nhiều, có nhiều cái được tận dụng làm cơ sở kinh tài luôn, có nhiều cái thì cho thuê thu tiền vặt, còn lại là dôi dư chưa đưa vào sử dụng. Càng hiểu về thế mạnh của anh 4 và hệ thống, cô càng thán phục đầu óc của anh 4 và hai lão cận thần, 3 người thì 2 người ít học, chỉ có lão tam là ngày xưa học xong trung cấp tài chính, thế mà họ lớp thì đối phó pháp luật, lớp thì lo kinh doanh, lớp thì đối đầu với các thế lực XHĐ khác, thế mà họ xây dựng nên cái hệ thống đồ sộ như hôm nay. Thế mới biết vào thời kỳ khó khăn của đất nước, con người ta mới chịu kích phát hết tiềm lực của mình để phấn đấu ngoi lên, bây giờ cuộc sống thoải mái hơn về tiện nghi vật chất, nên dường như bản năng sinh tồn và phấn đấu của con người không được như xưa nữa.

Hạnh hệ thống lại toàn bộ các bất động sản của anh 4 do lão tam cung cấp cho cô, ít ai biết rằng trong toàn bộ nhân sự của hệ thống, chỉ có 3 tay lãnh đạo và cô là người thứ 4 biết những cái này, Hạnh rà soát lọc lựa ra rồi cô đánh dấu, những cái nào không bán được vì đang là hạ tầng các cơ sở kinh tài, đang cho thuê dài hạn thì cô loại ra. Còn lại loại đang khai thác trong trung hạn thì cô tạm để lại xử lý sau, còn loại ngay lập tức bán được cô liền đưa vào danh sách bán ngay. Và bên cạnh bất động sản là một số chứng khoán cổ phần mà Sĩ Hùng mua vào, cũng chiếm một lượng tiền kha khá, cái này nữa, Hạnh sẽ kiên quyết khuyên anh 4 bán tháo đi ngay

Xong quyết định cho bước thứ nhất đó, Hạnh bắt tay vào đánh máy kế hoạch chuyển hóa tài sản, gọi là chuyển hóa nhưng thực ra nó là rửa tiền, Hạnh vừa ngẫm nghĩ. Kinh tế năm 2009 này bắt đầu rơi vào khủng hoảng, nó sẽ suy sụp từ từ và đi đến cái sau cùng là khủng hoảng thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản. Dĩ nhiên là phải thế thôi. Dù làm ngân hàng và hàng ngày theo dõi tin tức báo chí tài chính, nhưng Hạnh không bao giờ quan tâm đến thị trường chứng khoán việt nam. Vì vốn dĩ cô hiểu rõ nó là một thị trường ảo do những tay tài phiệt mạnh gạo bạo tiền lobby chính sách tạo nên, gọi đám đó là xã hội đen tài chính thì xem ra cũng không sai là mấy. Các trường đại học, các viện đào tạo, các giáo sư tiến sĩ này nọ đua nhau mở ra những lớp giảng dạy để kinh doanh chứng khoán, tuyên bố hô hào thế này thế kia, nhưng cô hiểu chứ, người ta cố tình lờ đi cái gốc bản chất nền tảng của một thị trường chứng khoán, người ta lập lờ đánh lận con đen bằng cách tung hô nó, để giăng ra một cái bẫy mà hốt tiền của những người dân ngờ nghệch. Không cần phải là giáo sư tiến sỹ, cũng có thể biết rằng bản chất của thị trường chứng khoán là gì, là xã hội hóa hoạt động huy động vốn cho kinh doanh, và theo bản năng hướng về cái tốt của con người, thì những người dân có tiền sẽ đi tìm những công ty tốt, những công ty lành mạnh và đầu tư tiền dành dụm của mình vào đó thông qua một hình thức gọi là sở hữu cồ phần của công ty. Đó là bản chất của hoạt động chứng khoán, nhưng người dân thì làm sao biết công ty nào tốt, công ty nào lành mạnh, dĩ nhiên người ta sẽ trông đợi vào kết quả công bố của các cơ quan quản lý nhà nước, họ công khai minh bạch ra, và người dân tin vào đó, họ sẽ góp vốn vào các công ty đó. Thế nhưng tình hình ở Việt Nam hiện nay thì sao, các báo cáo kiểm toán của các doanh nghiệp niêm yết cổ phiếu đó đáng tin cậy không, và các đơn vị kiểm toán có đủ sự lành mạnh cần thiết để đảm bảo kết quả kiểm toán của mình không. Hoàn toàn không, với tình hình xã hội mà cái gì cũng có thể mua được, kể cả bộ máy bảo vệ pháp luật, xử lý sai phạm chỉ xử từ vai xuống này thì hoàn toàn không thể có sự công khai minh bạch, mà cái đó là cái khung cần thiết nhất cho một thị trường chứng khoán đúng nghĩa, nó không có thì làm sao mà có thị trường chứng khoán được mà đi đổ tiền vào đó làm chi. Dĩ nhiên cũng có người mua bán cò con nhỏ lẻ thủ lợi, và cũng kiếm được một ít, nhưng đó là chuyện cá biệt, khi Hạnh phân tích cho anh 4 lý do tháo vốn khỏi đống cổ phần đó, cô phải đứng trên bình diện tổng quát mà xem xét. Thế nên người ta tung hô hô hào để dụ dỗ người dân dại khờ đem những đồng tiền mồ hôi nước mắt chắc chiu dành dụm đổ vào chứng khoán, người ta dùng những cái hào nhoáng để che đi cái bản chất mập mờ của nó, đó là thị trường chứng khoán việt nam là 1 cơ thể èo uột vì đôi chân quan trọng nhất của nó, bệ đỡ cho nó là sự công khai minh bạch không có, những số liệu, những cáo bạch này kia chỉ mang tính đánh lừa lẫn nhau. Hạnh thở dài, thế mà dân mình vẫn lao vào, nhà nhà đi mua bán chứng khoán, người người đi “chơi” chứng khoán, cả nước lao vào một sòng bạc khổng lồ chứ mua bán kinh doanh cái gì, không ai tin ai mà cầm tiền ngồi với nhau, thì đó là sòng bạc mất rồi. Hạnh ghi ngay dòng đầu tiên vào bản kế hoạch của cô, khẩn trương thoái vốn ngay ra khỏi đống cổ phần chứng khoán đó. Anh 4 là ai mà đi cầm tiền tham gia vô cái sòng bạc khổng lồ kia làm gì, mà nếu nó treo bảng sòng bạc luôn đi thì còn là một nhẽ, người dân còn biết đường mà tính toán, đằng này nó treo bảng là Thị Trường Chứng Khoán nữa mới… Đáng sợ.

Dòng thứ hai Hạnh ghi chú tiếp là bán ngay những bất động sản thành tiền mặt. Việt Nam cũng chẳng thể có được một thị trường bất động sản đúng nghĩa lúc này được, vì tình trạnh tham nhũng tràn lan như hiện nay. Sự tích tụ tiền mặt do tham nhũng tràn lan không bị kiểm soát chính là nguyên nhân của cái bong bóng bất động sản nó phình lên từ từ. Tiền tươi thóc thật từ tham nhũng mà có được, cứ vác phứa đi mua nhà mua đất, xong giao cho một đứa con đứa cháu ông anh bà chị tin cẩn nào đó trong dòng họ đứng tên là xong, giá nào cũng mua, mắc rẻ tý không quan trọng, tiền chùa mà, mua để coi như đó là một kênh giấu tiền an toàn. Thế là bắt đầu xảy ra cái tích tụ nhà đất, những người có nhu cầu thật sự về nhà đất thì không mua được vì người bán để đó đợi quan tham đến mua để còn nâng giá lên một tý, mà quan tham hay quan sạch hay dân thì cũng chỉ cần 1 cái nhà để ở thôi, giàu đến đâu thì cũng chĩ sinh hoạt trong 10 mét vuông là cùng, chứ cũng không thể ở hết hàng ngàn mét đất được, thế là sinh ra tình trạng người có nhà thì ở không hết, còn người dân thật sự cần nhà thì phải chạy chọt, phải chịu mua giá mắc khi may mắn có tiền đủ, mua từ chính những tay quan tham tích tụ nhà đất kia, thế là mỗi lần như thế giá nhà đất nhích lên một tý, nhiều cái một tý thành một đống, và cuối cùng giá đất ở những đô thị lớn như SG mắc không thua gì giá đất ở thành phố Newyork hàng đầu của Mỹ, dù thu nhập dân Sài Gòn chỉ nằm dưới đít dân NewYork. Dĩ nhiên là mua qua bán lại cò con thì cũng kiếm chác được tý, nhưng ở góc độ như anh 4 không lẽ đi làm những chuyện cò con như thế, thế nên bán phứa đi hết mà gom tiền mặt về, chứ vài năm nữa, cái bong bóng này nó phình từ từ mỗi ngày mỗi lớn, lúc đó thì ôm nhiều càng chết lớn.

Đấy, hai kênh mà trước giờ anh 4 giấu tiền vào nó nằm trong đó, Hạnh rà soát lại cô quyết tâm xui anh 4 tháo sạch hết vì những lý do đó, dẹp hết mấy cái nghe tên thì rất kêu là thị trường chứng khoán hay thị trường bất động sản đi, thị trường nào cũng thế, cũng cần có sự công khai minh bạch làm nển tảng, nước mình không có những cái đó, thì có bày ra cái này cái kia thì cũng chỉ là trò chơi của đám mafia tài chính và đất đai mà thôi, mà đám mafia đó chúng nó còn mua được cả chính sách, thì dĩ nhiên là lúc có ăn thì chúng nó biết mà đứng ra ăn vì chính sách là do chúng giựt dây quan chức mà ban hành mà, còn lúc sắp ê chề kiệt quệ thì chúng tháo chạy, để lại hậu quả cho những người dân ngờ ngệch, ngây thơ và cả tin hứng chịu. Hạnh nhắm mắt cũng biết được vài năm nữa là sẽ xảy ra như thế thôi

Vấn đề thứ hai trong kế hoạch của cô và anh 4 sau khi thoái vốn xong sẽ rửa sạch tiền này như thế nào. Cất sang chỗ nào. Hạnh trầm ngâm suy nghĩ, nguyên tắc rửa tiền thì cô hiểu, bỏ 10 đồng tiền đen thu về 7 – 8 đồng tiền trắng, như vậy bây giờ cô sẽ tư vấn cho anh 4 tìm mua lại những công ty có thương hiệu chút nhưng đang lỗ, mua của nó, và cứ để nó kinh doanh, nó lỗ chút không sao cả, miễn là nó vẫn hoạt động tà tà không chìm không nổi, thì cứ dùng tiền bẩn bơm vào nuôi nó rồi lấy tiền sạch ra, chịu lỗ đi một phần cũng được. Hạnh trầm ngâm điểm danh qua những công ty mục tiêu đạt tiêu chí như thế, đây rồi, trước mắt là 1 ông thực phẩm bánh kẹo, một ông xi măng, một ông cơ khí chế tạo máy, một ông chuyên lắp ráp xe máy IKD bán. Tạm thế đã, làm xong 4 ông này rồi tính tiếp.

Hạnh ngồi làm xong bản kê hoạch rồi cô in ra, dò xong lỗi chính tả lại, cô trang trí cho đẹp rồi in ra bản hoàn chỉnh, xong cô bỏ hết các bản dự thảo in hỏng vào máy cắt giấy hủy hết rồi ngồi thư dãn đầu óc sau những trình bày lý luận nhức đầu kia. Nhìn ra cửa sổ thấy trời bên ngoài đã tối, nghĩ đến tối nay về nhà chỉ có cô và Hương nằm bên nhau ngủ, cô lại nhớ gã da diết, móc dt ra gọi thì nghe gã nói đang chạy xe về, còn 70km nữa là về đến đồng xoài, gã cũng nói là học trò nhớ cô giáo lắm, rồi nghe tiếng Phương cười khúc khích khi gã nói vụ học trò cô giáo làm Hạnh ngượng quá chừng. Chờ gã hun gió cô trong dt xong, cô ước gì tối nay mình thay cho Phương ngồi cùng xe với gã, chắc lãng mạn và vui lắm nhỉ, cô hiểu mà, gã ở đâu là mang sự vui vẻ đến cho người xung quanh vì óc hài hước trời sinh của mình, và được tăng cường thêm bởi sự hiểu biết sâu xa nữa, nên nó thâm nho và buồn cười thật sự, chứ không phải như mấy cái hài rẽ tiền nhan nhãn trên tivi

Hạnh cũng nhớ ra đêm qua Hương có nói là lâu rồi thằng dâm dục không ngủ với tụi mình, làm tao cũng thấy thèm trai rồi. Hạnh nhớ lại hôm qua Hương vừa nói vừa cười ha hả làm cô cũng mắc cười theo, cô nhớ cô còn quay qua nạt nó, con điên ngủ đi mày, cô nhớ ra lúc đó cô chửi Hương điên, chứ thật ra trong thâm tâm cô, Hạnh biết lúc này mình… Cũng điên điên như nó, cũng thèm muốn gã hoài chứ gì, mà.. Ngay cả lúc nãy nữa, nghe giọng gã khàn khàn học trò nhớ cô giáo lắm trong dt, cô cũng thấy mình hứng tình lên mà. Nhớ đến tối mai được ôm gã trong tay, Hạnh cố gắng xua đi cảm giác thèm muốn tình dục, rồi cô tắt đèn khóa cửa phòng ra về, đi ngang phòng kế toán, thấy còn sáng, Hạnh liếc vào thì thấy cô gái xinh xắn bạn của Hùng còn làm việc, cô ngó qua một cái rồi đi về, kể ra bạn gái ông Hùng cũng cố gắng làm việc đó chứ, cũng phải, người mới mà, con Yến bạn mình cũng vậy thôi

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178
Thông tin truyện
Tên truyệnDĩ vãng nhạt nhòa
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chat sex, Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Sextoy, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện Set, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm
Ngày cập nhật07-11-2022 01:25:30
Truyện ngẫu nhiên
Hương Tràm (Update phần 4) - David
Yêu nhầm chị vợ (Update phần 9)
Con gái của bác Hai (Update phần 5) - Shyo