TruyenSexVIP.net > Đụ lỗ đít > Mùa nước nổi

Mùa nước nổi

Phần 69
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Cả ngày thứ 7 và chủ nhật, Nghĩa mải miết vừa học vừa làm ở vườn ươm. Mới là lần thứ 2 sang học nghề ở đây thôi, nhưng Nghĩa cảm nhận tình cảm của bác Tập và cô Hồng dành cho mình có gì đó sai sai. Không hiểu sao hai vợ chồng nhà bác Tập quý mến Nghĩa ra mặt, còn giới thiệu với tất cả người làm công ở vườn ươm Nghĩa là một người bà con họ hàng, thành ra cách đối xử của mọi người dành cho Nghĩa cũng có cái gì đó ưu ái.

Còn có một việc nữa càng làm cho đám thợ ở vườn ươm tin rằng Nghĩa chính là truyền nhân của khu vườn ươm này, đó là Nghĩa được ưu ái cho vào khu nhà lạnh và vô trùng. Rất ít người làm công bình thường có thể vào đây, bởi trong đó bác Tập và một số người là giảng viên trong trường Nông nghiệp đang kết hợp với nhau để nghiên cứu cách nuôi trồng Đông Trùng Hạ Thảo, một loại nấm có yếu tố của cả thực vật và động vật, cực kỳ quý hiếm và có giá trị kinh tế rất cao. Đông Trùng Hạ Thảo chuẩn có nguồn gốc từ duy nhất vùng Tây Tạng vì chỉ ở nơi đó mới có đủ điều kiện về địa lý, khí hậu và khoáng chất phù hợp để phát triển loại Đông Trùng Hạ Thảo chuẩn. Tất nhiên, mọi thứ vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa có thành phẩm chất lượng cao để bán ra thị trường.

Khu nhà lạnh giống như một phòng thí nghiệm cá nhân, có đầy đủ các thiết bị hiện đại nhất lúc bấy giờ dùng cho việc nghiên cứu sinh học cấp độ tế bào. Và Nghĩa đã bước đầu làm quen với các khái niệm về sinh học như: ADN, tế bào gốc, di truyền học, sinh học phân tử. V. V. Giống như một sinh viên nông nghiệp bình thường khác. Tất cả những điều đó như một luồng gió tươi mát phả vào Nghĩa, làm cậu hưng phấn đến tột cùng.

Không chỉ thế, Nghĩa còn được tham quan và nắm bắt các bước cơ bản để trồng và chăm sóc một số loại cây trồng mang lại hiệu quả kinh tế cao mà có thể áp dụng ngay lập tức vào sản xuất tại quê nhà. Chẳng hạn như khu trồng các loại nấm: Nấm hương, nấm mỡ, nấm kim châm, nấm sò, nấm rơm, nấm mỡ. V. V. Không giống như hiểu biết của Nghĩa rằng các loại nấm này mọc tự nhiên trên các thân cây, cỏ mục, ở đây, nấm mọc có chủ đích, nguồn nuôi dưỡng cũng gần giống với tự nhiên nhưng có sự sắp đặt và kích thích của con người.

Và còn nguyên cả một thế giới đa dạng sinh học đang chờ Nghĩa khám phá ở phía trước.

Trên đường từ vườn ươm về lại Hà Nội, Nghĩa vừa đạp xe vừa huýt sáo, có lẽ cậu đã đúng khi từ chối lòng ưu ái của cô Cẩm Tú dành cho mình. Nghĩa đã lựa chọn theo con tim mách bảo, tiếp tục nuôi dưỡng và ấp ủ hoài bão của mình mà không chọn con đường bằng phẳng trải bằng nhung lụa cho cuộc đời. Vừa mới bập vào con đường học cách trồng cây thôi, nhưng Nghĩa có cảm giác như mình là con cá được thả xuống hồ nước, tha hồ tung tăng vùng vẫy. Hồi còn đi học, môn sinh học cậu học rất giỏi, rồi cả quãng thời gian sau khi nghỉ học, mặc dù vẫn ngày ngày đi làm nhưng chưa khi nào cậu ngừng việc tìm hiểu thêm cho mình kiến thức, bằng chứng là trong ba lô của cậu có rất nhiều loại sách liên quan đến sinh học chuyên sâu.

Khi người ta vui thì quãng đường đi cũng trở nên ngắn hơn, chẳng mấy chốc Nghĩa đã đứng trước cái cổng sắt có in hình hoa sen dập nổi nhà cô Cẩm Tú. Ngó mắt lên trên cao nhìn vào cái biệt thự bên trong, đã hơn 8h tối, chỉ còn ánh điện từ những ngọn đèn cao áp ngoài đường hắt vào nhưng cũng đủ để Nghĩa nhìn thấy lớp rêu phong bám trên tường, hai bên cửa sổ màu xanh dương đóng im lìm trên mỗi tầng, ở giữa là ban công. Ấy vậy mà chưa bao giờ Nghĩa vào ngôi nhà này đâu đấy. Từ Tết đến nay cũng 3 – 4 tháng cậu chưa từng trở lại ngôi nhà này, điều cậu lo lắng nhất chính là không có cậu chăm sóc, khu vườn sẽ trở nên héo úa tàn tạ.

Tối hôm rồi, Thủy Tiên có nói là mẹ chưa thay chìa khóa cổng, Nghĩa vẫn có thể dùng cái chìa khóa cổng cũ của mình. Nhè nhẹ thò tay vào bên trong, Nghĩa mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cái đầu tiên Nghĩa nhìn chính là vào khu vườn bên tay phải. Ánh điện từ những ngọn đèn đặt sát mặt đất chỗ vòng tròn xích đu hắt lên, thật may thay, cây cối vẫn xanh tốt như ngày nào, một số loại hoa theo mùa vẫn đang bung nở, còn sót lại vài bông hoa Cẩm Tú Cầu đằng sau xích đu vẫn chưa kịp rụng khi mùa hè đã đến.

Khóm hoa hồng màu hồng nhạt có hoa đang bung nở, đan xen lác đác một số bông hoa còn đang ở kỳ nụ. Xa xa phía góc vườn, những cây nhót, cây bưởi, cây hồng xiêm, cây ổi um tùm lá xanh tốt. Chỉ có giàn hoa Lan tiêu là ít lá chỉ trơ trọi lại cành lan man trên giàn nứa vì mùa hè không phải là mùa hoa Lan tiêu nở.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho Nghĩa hạnh phúc rồi, hạnh phúc thật giản đơn khi biết rằng khu vườn mà mình kỳ công và dồn hết tâm huyết này vẫn còn nguyên mặc dù không có bàn tay chăm sóc của mình mấy tháng trời. Còn ai vào đây nữa đã thay Nghĩa làm chuyện này, không phải cô Cẩm Tú, không phải Thủy Tiên thì còn ai vào đây.

Nghĩa đi ra phía bên hông nhà lấy đồ nghề, kéo tỉa, phân bón rồi ngược trở ra bên vườn. Trước khi cúi xuống tỉa từng cành hoa, cậu ngước lên phía cửa sổ. Ở cửa sổ tầng 3, Nghĩa bắt gặp ánh mắt nhìn xuống của Thủy Tiên, cô vừa cười vừa vẫy tay xuống như một lời chào dành cho Nghĩa.

Ở cửa sổ tầng 2, cô Cẩm Tú im lặng không nói gì nhìn xuống, cô chỉ gật đầu thật nhẹ, đêm tối nên Nghĩa không nhìn thấy ánh mắt cô trìu mến và dâng trào hạnh phúc. Hình ảnh quen thuộc này một lần nữa lại ở trong tầm mắt cô, cái hình ảnh Nghĩa trong bộ quần áo lao động đang cặm cụi cắt tỉa từng lá cây đã mấy tháng nay cô mới gặp lại. Biết bao nhiêu điều cô muốn nói với Nghĩa, muốn dốc hết tâm tư, muốn giãi bày hết với Nghĩa nhưng từ hôm gặp lại đến giờ này cũng chưa có dịp nào mà cô cháu ở riêng với nhau cả. Chỉ có ánh mắt nhìn là thay lời muốn nói, không biết Nghĩa có hiểu cho không.

Tiếng lẹt xẹt của chiếc kéo bên dưới nghe thật êm tai, thật bình yên. Ít nhất là trong cảm nhận của hai người phụ nữ, họ ở 2 ô cửa sổ nhìn xuống. Thôi thì, mọi sóng gió đã trôi qua, giờ chỉ còn lại tương lai, còn lại hạnh phúc và bình yên là còn vương trong ngôi biệt thự thôi.

Cẩm Tú định đi xuống tranh thủ lúc Nghĩa có một mình, nhưng đúng lúc đó, cô lại thấy Thủy Tiên tung tăng từ ngoài sân bước vào khu vườn. Nhìn hai đứa trẻ vừa cười vừa đùa vừa chăm sóc cây, Cẩm Tú thở dài đóng cửa sổ lại, cô trở về giường, lủi thủi ôm chiếc gối ôm, chịu đựng cái nóng rực của bướm, cái cương đến tê dại của đầu vú, cái lộn xộn của cả một vùng háng.

Là một người phụ nữ, một người đàn bà giống như bao người đàn bà khác trên thế gian này, cô cũng thèm muốn, cũng khát khao có một người đàn ông của riêng mình, để tâm sự, để dựa dẫm, để yêu thương. Hoặc đơn giản nhất là để khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng, giải tỏa những bức bối đòi hỏi của cơ thể một cách hết sức sinh lý. Quãng thời gian bên Nghĩa, cô có cảm giác đã tìm được người đàn ông đó. Mặc dù Nghĩa không phải người đồng trang phải lứa với mình, không phải người đàn ông mình có thể dựa dẫm vào, nhưng ít ra có những lúc cô cũng có được cảm giác được yêu thương, được thăng hoa, được sung sướng. Ít thôi nhưng quý giá giống như mảnh ruộng khô cằn gặp cơn mưa rào chợt đến.

Nhưng, Cẩm Tú còn là một người mẹ, cô không thể cho phép mình chen chân vào mối quan hệ của con gái, nhất là đứa con gái đã chịu nhiều thiệt thòi của cô. Thủy Tiên là lẽ sống, là tất cả đối với cô. Cẩm Tú không thể vì hạnh phúc cá nhân mình, vì những đòi hỏi thèm khát của cơ thể mà phá vỡ hạnh phúc của con được. Nếu Thủy Tiên không yêu Nghĩa lại đi một nhẽ, rất có thể cô sẽ cưỡng ép bản thân, sẽ hứng chịu những thị phi xã hội mà công khai mối quan hệ với Nghĩa không biết chừng. Đằng này, người Thủy Tiên yêu đầu tiên trong cuộc đời lại chính là Nghĩa. Trái ngang thay!

– “Hai đứa vào trong nhà đi!”, Cẩm Tú ngồi trên bộ bàn ghế sa lông sang trong ngoài phòng khách gọi với ra ngoài khi thấy Thủy Tiên và Nghĩa đang nói chuyện ở hiên.

Nghĩa đi sóng đôi cùng Thủy Tiên đi vào bên trong. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào trong ngôi nhà này. Cảm nhận đầu tiên chính là sự sang trọng. Không gian rộng lớn của phòng khách có bộ bàn ghế salon bằng da bò màu nâu to uỳnh đặt trước cái tivi to tướng ở phía bên tay trái, ngoài ra còn có tủ rượu cao đến hơn 2 mét, ở trên trong bầy rất loại rượu tây mà lần đầu tiên Nghĩa nhìn thấy.

Ngăn cách phòng khách với không gian bên trong là cầu thang lên tầng 2 uốn lượn theo hình vòng xuyến, mặt cầu thang được lát bằng gỗ pơmu đen xì, trụ cầu thang là một cột đá có vân hoa rất đẹp được điêu khắc cầu kỳ, tay vịn cùng chất liệu, cùng màu với mặt cầu thang làm tô điểm thêm cho nét đẹp của lan can được làm bằng hoa sắt nghệ thuật.

Không gian phía bên trong cũng sang trọng không kém phòng khách là bao nhiêu, đó là khu bếp, bàn ăn và một phòng vệ sinh.

Nghĩa không dám ngồi mạnh xuống ghế salon, cậu chỉ dám ngồi thật nhẹ vì sợ bộ ghế bị đau, không gian ở đây khác xa so với thế giới của cậu, một lúc chưa thể quen ngay được. Cẩm Tú nói đầu tiên, cô nhìn về phía Nghĩa, Thủy Tiên ở ngay bên chàng trai:

– “Nghĩa thấy khu vườn thế nào?, Mỗi ngày đều có người tưới nước đấy, thỉnh thoảng còn tỉa cây nữa”, nói xong, Cẩm Tú nhìn về phía con gái làm Thủy Tiên đỏ ửng mặt vì ngượng ngùng.

Nghĩa hơi nhìn liếc về phía Thủy Tiên một cái như lời cảm ơn, sau đó cậu nhìn kỹ hơn phía cô Cẩm Tú. Cô ngồi đối diện, mặc một chiếc váy hoa ngắn đến đầu gối, Nghĩa ước giá như cô banh mở hai cái đầu gối ra một chút, có thể mình sẽ nhìn thấy quần lót của cô. Không biết hôm nay cô mặc quần lót màu gì, có giống với những cái quần lót bé tin hin mà cậu đã được nhìn, được sờ, được ngửi hay không. Nhưng ước là ước vậy thôi, giờ đây, trông Cẩm Tú nghiêm túc lắm, chắc cô đang cố tình tỏ vẻ nghiêm túc của một bậc phụ huynh ứng xử với bạn trai của con gái mình.

– Vâng, chắc là Thủy Tiên hằng ngày vẫn tưới cây giúp cháu. Cháu vừa nhìn là biết ngay rồi.

Ai mà biết trong lòng Thủy Tiên đang nghĩ gì, lúc nào ngổ ngáo cô sẵn sàng ngáo ngổ, nhưng lúc như thế này, Thủy Tiên dịu dàng và nữ tính đến lạ, ngồi im thin thít như thịt nấu đông, hai tay chẳng có việc gì làm cứ vò đi vò lại cái gấu áo, người ngoài nhìn vào lại tưởng cô đang ngồi trước mặt mẹ chồng chứ không phải mẹ đẻ.

Cẩm Tú nói tiếp:

– Nghe Thủy Tiên nói, Nghĩa đang học nghề ở bên Gia Lâm phải không? Có cần cô hỗ trợ gì không? Cô thấy là ở bên đó rất xa, đi bằng xe đạp tốn thời gian. Hay là Nghĩa lấy cái xe Dream của Thủy Tiên mà dùng, cô sẽ mua cho Thủy Tiên cái xe khác. Con gái đi xe ấy cũng không hợp.

Nghĩa giẫy nẩy, cái cậu sợ nhất là nhận của người khác thứ không phải của mình, không do mình làm ra:

– “Dạ thôi ạ, cháu đi xe đạp cũng quen rồi. Khi nào cần xe đi đâu đó có việc cháu sẽ nhờ Thủy Tiên. Với lại cháu cũng đang có ý định mua một chiếc xe máy, chắc một vài tháng nữa cháu sẽ mua”, quả thực trong đầu Nghĩa đang có ý định này, chỉ là cần phải tích góp thêm chút nữa thôi. Có xe máy thì mọi việc cũng thuận lợi, đặc biệt là có thể thường xuyên về nhà thăm mẹ hơn, đi tìm chị cũng dễ dàng hơn, đi sang vườn ươm cũng nhanh hơn.

Thật là khó để Nghĩa nhận một cái gì đó, chuyện này từ ngày biết Nghĩa đến nay vẫn vậy, lại nhớ đến chuyện ơn nghĩa, Cẩm Tú nói về chuyện anh Ba:

– À, Ba ra viện chiều nay rồi. Nó có đến gặp cô.

– Cô có tha thứ cho anh ấy không ạ?

– Có, như lời của Nghĩa dặn. Cô đã nói cho Ba biết là Nghĩa đã xin cô tha thứ cho Ba. Ba nó khóc, nó nói nó không còn mặt mũi nào mà gặp Nghĩa nữa. Nó nhờ cô chuyển lời xin lỗi của nó cho Nghĩa đấy.

Khi một người đàn ông đã khóc, chứng tỏ thực sự Ba đã hối hận chuyện mình làm. Là con người, ai cũng sẽ phải trải qua sai lầm, chỉ có ít hay nhiều, nặng hay nhẹ tùy từng người mà thôi. Bản chất Ba không xấu, chỉ vì một tia suy nghĩ lầm lỡ rồi trượt dài theo đó không kiểm soát được. Nhưng đến nay cũng biết quay đầu là bờ, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.

– Vậy anh Ba giờ ra sao ạ? Anh ấy có còn làm ở cửa hàng với cô không?

– Cô cũng định giữ Ba ở lại làm ở shop, tất nhiên là không phải vị trí quản lý mà chỉ là người giao hàng, lương không cao giống như xưa nhưng ít ra cũng đủ sống. Nhưng Ba muốn về quê để sống cùng vợ con. Cô nói nếu muốn mở cửa hàng quần áo ở quê để buôn bán nhỏ, cô sẽ giúp.

Nghĩa gật đầu, chuyện anh Ba như vậy coi như cũng hợp tình hợp lý cho tất cả mọi người. Nghĩa biết, nếu thể theo yêu cầu của Nghĩa, cô Cẩm Tú vẫn cho anh Ba làm ở shop là khiên cưỡng, người kinh doanh buôn bán như cô không thể giữ lại bên mình một người mà mình không tin tưởng, nhất là người đó đã cho cô một vố quá đau. Đặc biệt hơn nữa là Thủy Tiên, với tính cách của nàng ấy, biết đâu gặp lại tên Ba lại nổi điên lên mà phang máy đếm tiền vào đầu một lần nữa.

– Vâng, như vậy cháu thấy là hợp lý ạ.

Quả đúng như suy nghĩ của Nghĩa, Thủy Tiên ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng, giọng tru troa:

– Cũng may mà nó biết điều về quê, chứ em mà gặp lần nào là em đánh cho lần ý. Cái loại phản bạn, lừa chủ, ăn cháo đá bát như hắn không thể để bên cạnh được anh ạ. Nếu em là anh, em đã kiện cho nó đi tù mọt gông rồi.

Nghĩa lườm nhẹ Thủy Tiên một cái làm cô nàng im bặt. Có một sự chênh không hề nhẹ trong nhân sinh quan, trong quan niệm sống giữa Thủy Tiên và Nghĩa. Sự khác nhau ấy có thể bổ sung cho nhau để cả hai cùng hoàn thiện nếu biết dung hòa. Nhưng cũng có trường hợp lại là sự cản trở để hai người gắn bó với nhau lâu dài. Bởi, nền tảng của tình yêu chính là sự đồng điệu.

Thông tin truyện
Tên truyệnMùa nước nổi
Tác giả Cu Zũng
Phân loại Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện Set, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng
Ngày cập nhật27-01-2023 16:15:41
Truyện ngẫu nhiên
Ngã ba sông (Update phần 17)